Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 908

Chân Nguyệt không nói nhiều, liền kể lại nội dung thư Kiều Triều."Bệ hạ đã đánh bại vua Hung Nô, giờ muốn ký hiệp ước không xâm phạm và xây chợ cách Lương Châu mười dặm để giao thương với Hung Nô."

"Ta gọi ngươi đến đây là để ngươi sắp xếp, từ việc chọn địa điểm, đến quy hoạch chợ."

Nguyên Hải nghe xong thì kinh ngạc: "Giao thương với Hung Nô? Việc này bá tánh có thể sẽ không đồng ý."

Chân Nguyệt đáp: "Trước đây đã có người Hung Nô đến mua hàng hóa tại đây chưa?"

Nguyên Hải: "Cũng có, không chỉ Hung Nô mà còn có người Nguyệt Thị, Đại Khương cải trang vào thành mua lương thực, trà, lụa và một số hàng hóa khác

Chân Nguyệt: "Nếu lúc trước cũng như thế sao hiện tại lại phải đối? Binh lính Hung nô là Binh lính Hung nô, nhưng cũng có bá tánh bình thường, hơn nữa ta nghe nói bọn họ nuôi dê bò đặc biệt tốt, còn có ngựa! Chúng ta có thể dùng hàng hóa tới đổi ngựa với bọn họ, dê bò, về sau Lương Châu có thể cho người mở trại nuôi ngựa chuyên môn nuôi dưỡng ngựa, nếu là Bình Phục chúng ta có binh mã cường tráng, còn ai phạm tới nước ta nữa?"

Nghe Chân Nguyệt nói càng làm Nguyên Hải cảm thấy có đạo lý, đúng rồi! Bình Phục bọn họ thật là thiếu ngựa, bọn họ cũng có người cùng rất nhiều người bên Hung nô giao dịch qua, hắn biết ở địa phương rất xa cũng có một ít nam tử cao to râu xồm mũi, rất nhiều tóc lại thực hôi lại đây, cũng là mua đồ của bọn họ lúc sau lại đem đi bán.

Buổi chiều, Nguyên phu nhân dẫn theo năm vị phu nhân nữa bái kiến Chân Nguyệt.

Ban đầu nàng hỏi bọn họ chuyện buôn bán với người Hung nô, bọn họ còn không dám nói, nàng lại nói ý chỉ của Kiều Triều và các lợi ích trong đó thì bọn họ mới bắt đầu kể tình hình buôn bán ở đây.

Chân Nguyệt nói: "Nếu chợ được xây xong, không biết gia đình các vị có hứng thú đến đó buôn bán không?" Nàng nghĩ cần có người tiên phong, giống như người đầu tiên ăn thử cua – nếu không độc hại thì những người khác mới dám thử.

Chân Nguyệt cũng cam đoan rằng sẽ có binh lính bảo vệ khu chợ, mỗi ngày đều có người tuần tra để phòng ngừa gây rối.

Thực ra nàng hoàn toàn có thể hạ lệnh trực tiếp yêu cầu họ đến đó buôn bán, nhưng với vai trò mẫu nghi thiên hạ, nàng cảm thấy nên giữ thái độ nhẹ nhàng, còn nếu không nghe sẽ để Kiều Triều diễn vai mặt ác.

Nguyên phu nhân đứng lên đầu tiên, nói: "Không giấu gì nương nương, nhà bên ngoại của thần phụ cũng có làm ăn buôn bán. Nếu chợ được xây, thần phụ sẽ nhờ cữu cữu mình cử người đến buôn bán ở đó."

Khi kinh doanh, điều họ e ngại nhất là chiến tranh và thiếu an ninh. Nếu đã có bảo đảm từ triều đình, họ đương nhiên sẵn lòng tham gia. Những ai có tư duy kinh doanh còn nhận ra rằng đây là một cơ hội lớn. Nếu có thể xây một tửu lầu để tiếp đón thương nhân ngoại quốc, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.

"Nô gia về sẽ cố thuyết phục phu quân," một phu nhân cũng đứng dậy hứa hẹn.

Thực ra chuyện buôn bán này các nàng ấy không thể tự quyết, phải về bàn bạc thêm với người trong gia đình.

Chân Nguyệt gật đầu: "Ta không ép các vị, nếu không muốn thì ta sẽ mời người khác, đừng cảm thấy nặng nề."

Nếu không phải vì muốn để dân chúng cùng hưởng lợi, thì Chân Nguyệt đã có thể tự mình lập trại chăn nuôi, xưởng dệt và nhà xưởng nước tương trên khắp Đại Bình.

Nàng thậm chí có thể mở nhiều xưởng khác nữa, nhưng như vậy sẽ không tốt cho sự phát triển chung của nền thương nghiệp Đại Bình. Nàng muốn để mọi người cùng nhau phát triển, tạo nên một thị trường phong phú.

Nếu khu chợ không có ai muốn đến kinh doanh, Chân Nguyệt sẽ chỉ thị Nguyên Hải lập một siêu thị lớn dưới danh nghĩa triều đình, bán đủ loại hàng hóa và thu mua mọi thứ. Những món hàng đó sẽ được chuyển về kinh đô, nơi nàng sẽ mở một "Quán Tây Bắc" chuyên bán đặc sản Tây Bắc.

 
Bình Luận (0)
Comment