Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 909

Nàng nghĩ rằng những món đồ lạ từ Tây Bắc sẽ rất được ưa chuộng ở kinh đô, và giá cả có thể tăng lên vài lần, vì người kinh thành có tiền.

Siêu thị cũng sẽ cung cấp các dịch vụ như ăn uống, chỗ ở và trạm dịch vụ. Tuy nhiên, nàng nghĩ nếu làm mọi thứ một mình thì sẽ rất mệt, nên để cho các thương nhân có đam mê kinh doanh tự lo liệu.

Sau khi nói rõ kế hoạch, Chân Nguyệt tặng mỗi phu nhân một món quà rồi cho họ ra về. Các phu nhân nhẹ nhõm, trong lòng cũng vui mừng vì không ngờ lại được thưởng thêm quà từ hoàng hậu.

Về đến nhà, Ngũ phu nhân mở hộp quà ra, bên trong là một cây trâm vàng lấp lánh rất đẹp. Nàng ấy vừa nhìn đã thấy thích!

Ngoài cây trâm, trong hộp còn có vải lụa và một số món ăn quý, đều là những thứ thượng hạng.

Biết phu nhân đã về, lão gia từ cửa tiệm cũng nhanh chóng về nhà, hỏi ngay: "Phu nhân! Hôm nay thế nào rồi? Nương nương có làm khó dễ gì không?"

Ngũ phu nhân tươi cười: "Lão gia, đây là tin vui!"

"Tin vui gì thế?"

Nàng ấy kể lại chuyện về khu chợ và việc sau này họ có thể công khai buôn bán, hơn nữa triều đình sẽ cử binh lính bảo vệ cho họ.

Bên trần gia, liều gia, Chu gia đương nhiên cũng biết chuyện này, vừa nghe là chuyện tốt, an tâm kiếm tiền. Hôm sau có lão nhân gia của ba nhà đến tìm Nguyên Hải để hắn giúp đỡ chuyện buôn bán.

Trần lão gia: "Dựa theo quan hệ của chúng ta, ngài lưa lại cho bọn ta một mảnh đất to để bán trà..."

Nhưng người khác cũng đưa ra yêu cầu thêm quà hiếu kính.

Liễu lão gia vội vàng rút ra một xấp ngân phiếu từ trong túi, nói: "Ta cũng có lòng hiếu kính mà, ta cũng có lòng hiếu kính!"

Nguyên Hải đẩy họ ra và nói: "Nhìn thế này thì giống cái gì chứ! Nếu người ngoài nhìn thấy, chẳng phải sẽ nghĩ ta nhận hối lộ sao! Được rồi, chợ vẫn chưa chọn được vị trí, ta cũng không thể tự mình quyết định."

"Thế này nhé, tất cả chúng ta đều đang làm việc cho bệ hạ và hoàng hậu. Đợi khi nào chọn xong vị trí, ta sẽ bẩm báo lại với nương nương, rồi mới tính đến chuyện phân phối. Chuyện này phải do nương nương quyết định."

Ba người nghe vậy đều cảm thấy có lý. Nếu lấy được lòng nương nương, chẳng phải muốn phần đất nào cũng được sao?

Sau đó, ngày nào Chân Nguyệt cũng nhận được quà, các nha hoàn mang vào những món đồ nói là do người ngoài "hiếu kính" cho nàng.

Chân Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, hỏi thăm mới biết đó là quà từ gia tộc họ Ngũ và họ Liễu, là những món đồ chơi nhỏ rất tinh xảo mà họ sưu tầm được để dâng tặng.

Quà tặng đều rất đẹp, không phải những món thô tục như vàng bạc, nàng thắc mắc: "Sao tự nhiên họ lại nhiệt tình thế này?"

Nha hoàn đã nghe ngóng từ trước liền đáp: "Bẩm nương nương, hình như vì vị trí ở khu chợ mới, nghe nói ai cũng muốn có một mảnh đất tốt."

Chân Nguyệt cười: "Chợ còn chưa chính thức chọn xong mà, thôi, tạm nhận quà của họ. Từ nay về sau thì không nhận nữa. Đợi khi nào hoàn tất việc quy hoạch, ta sẽ mở hội chiêu thương công khai."

"Vâng."

Lúc này trời ngày càng lạnh, hôm qua đã có tuyết rơi. Chân Nguyệt cảm thấy hơi lười biếng, ngồi trên giường sưởi, trên người đắp chăn, tựa vào gối, bên cạnh có một chiếc bàn nhỏ bày đồ ăn, cách đó không xa còn có một chiếc lò sưởi.

Nàng đang cầm một cuốn sách giải trí để đọc, bên cạnh, tiểu nha hoàn bóc nho cho nàng ăn, cuộc sống như vậy quả thật thoải mái.

 
Bình Luận (0)
Comment