Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 114

Tống Thời Hạ đã nhờ vả như thế, Quý Duy Thanh đành thả cuốn sách vừa mở ra xuống, nhưng thực ra anh vẫn chưa đọc được chữ nào hết.

Anh cứ không kiềm được muốn xem thử Tống Thời Hạ đang làm gì, sao cô lại có thể dào dạt sức sống đến thế.

Cô có vẻ thích thú với tất cả mọi thứ, y như một đứa trẻ luôn tò mò.

DTV

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh cùng nhau đưa bánh bông lan vào chiếc “Lò nướng” giản dị, bỗng dưng lại có người đẩy cổng đi vào.

Ba đồng chí mặc đồng phục công an cùng hai lãnh đạo trường và hai vợ chồng lập tức chạm mặt nhau trong sân.

Tống Thời Hạ thoáng chốc nhận ra đồng chí công an kia.

Lẽ nào là tới đưa tiền thưởng ư?

“Đồng chí Tống, hôm nay chúng tôi đến để đưa cờ thi đua và tiền thưởng cho cô, cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ, khiến chúng tôi bắt được tên tội phạm hung hãn đó.”

Tống Thời Hạ lau tay lên tạp dề.

“Mời các đồng chí vào nhà, để tôi rót cho mọi người ly nước.”

Đồng chí công an tuân thủ kỷ luật không muốn vào nhà, Tống Thời Hạ đành bảo Quý Duy Thanh bưng mấy cái ghế ra đặt trong sân.

Ngoài chòi nghỉ mát vừa hay có một cái bàn tròn.

Tống Thời Hạ mời mọi người ngồi xuống: “Các đồng chí cứ ngồi xuống rồi nói.”

Quý Duy Thanh nghi hoặc, lúc anh không ở nhà, cô còn thấy việc nghĩa ra tay giúp đỡ nữa ư?

Tống Thời Hạ châm trà nói: “Đây là lá trà dại ở quê tôi.”

Đồng chí công an đưa cờ thưởng cho cô.

“Đây là cờ thưởng do chúng tôi tìm người làm, cảm ơn hành động dũng cảm của cô.”

 

Tống Thời Hạ nhận lấy lá cờ, nói: “Cảm ơn đồng chí.”

Đồng chí công an lại móc ra một thứ được gói bằng báo, có thể nhận ra đó là một cọc tiền mặt.

“Đây là tiền thưởng bắt tội phạm, cô đếm thử xem có đủ không?”

Ban đầu còn đang sợ bị tên cướp bắt làm con tin, dù sao tên kia cũng chạy về phía mình nên sao cô không lo cho được.

Ai ngờ lại may mắn kiếm được 2000 đồng.

Bắt được kẻ tội phạm nguy hiểm như thế cũng giúp ích cho an ninh xã hội, Tống Thời Hạ cũng lấy làm tự hào.

“Xin hỏi, kẻ cô ấy đã bắt là tên tội phạm bị truy nã khi nào thế?”

Quý Duy Thanh bỗng ngắt lời.

Anh thấy cọc tiền dày như vậy mới hiểu được cô đã trải qua cái gì.

Đây hoàn toàn không phải một chuyện đùa, với số tiền nhiều thế thì chắc chắn tên kia không phải hạng xoàng đâu.

Đồng chí công an cười trả lời anh:

“Anh chính là chồng của đồng chí Tống đúng không? Lần trước, cô ấy đã ngăn cản tội phạm cướp giật túi sách trên đường.

Chúng tôi áp giải về thì phát hiện gã lại là tội phạm bị truy nã, từng phạm rất nhiều tội, cũng như đã lẩn trốn đến nhiều thành phố.”

Quý Duy Thanh nghĩ mà sợ, cô gầy yếu như vậy, sao lại dám ngăn cản ăn cướp trên đường cơ chứ.

Anh lo lắng hỏi: “Gã bị phán mấy năm tù?”

“Số tội gã phạm phải đủ để tử hình, không cần phải lo đối phương ra tù sẽ đến trả thù đâu.”

Quý Duy Thanh thở phào một hơi.

Đợi đến khí công an rời khỏi, Tống Thời Hạ mới phát hiện tâm trạng của anh có vẻ không tốt cho lắm.

 
Bình Luận (0)
Comment