“Sao thế? Có phải nghe xong anh thấy sợ không? Thực ra không đáng sợ như lời công an nói đâu.
Lúc ấy gã chạy về phía em và thím Phùng, hai người bọn em đứng giữa đường, không có chỗ trốn, lỡ như gã bắt em làm con tin thì sao bây giờ?”
Quý Duy Thanh dặn dò cô:
“Lần sau gặp chuyện như vậy thì cứ tìm nơi an toàn trốn đi, một cô gái yếu đuối như em lại dám ngăn cản ăn cướp. Em nên cảm thấy may mắn gã không cầm vũ khí trong tay đi.”
Tống Thời Hạ ngửi được mùi thơm của bánh bèn xoay người rời đi.
“Không có lần sau đâu, em chắc chắn sẽ không đưa bản thân vào nguy hiểm. Em còn sợ c.h.ế.t hơn anh tưởng nhiều.”
“Em có tự tin nên mới ngăn gã lại, ra ngoài lúc nào em cũng có cầm theo nước ớt tự chế, nó cũng là vũ khí có lực sát thương lớn đấy.”
Cô kể lể một hồi, Quý Duy Thanh im lặng nghe không đáp, Tống Thời Hạ bước vội đến cạnh lò nướng.
DTV
“Thế mà cũng làm được bánh bông lan, mình đúng là thiên tài mà.”
Quý Duy Thanh xoa cổ tay, vì đánh lòng trắng trứng cho cô mà giờ tay anh vẫn còn run đây.
Tống Thời Hạ phết một lớp trái cây và kem bơ rồi cuộn lại, dùng d.a.o cắt đôi, bánh bông lan cuộn trái cây đã ra lò.
Trong nhà chỉ có hai người, Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh bèn ngồi trong đình thưởng thức buổi trà chiều.
Vương Mỹ Linh trở về văn phòng, cô ta cảm thấy lòng tin của mình đã vụn vỡ.
Đồng nghiệp ngó vào hóng hớt, trong lòng tò mò muốn chết.
“Mỹ Linh, cô gái bên cạnh giáo sư Quý là ai thế?”
Vương Mỹ Linh cười khổ nói: “Đó là vợ anh ấy, chúng ta đoán sai hết rồi.”
Mọi người trong văn phòng lập tức ồ lên.
“Giáo sư Quý kết hôn rồi á?”
Bọn họ không biết việc này.
“Hay là cô bị lừa, chúng tôi không nghe ai nói giáo sư Quý kết hôn bao giờ luôn mà.”
Vương Mỹ Linh lắc đầu:
“Đồng chí Tống kia đã chính miệng nói. Vả lại, giáo sư Quý còn đứng cạnh, cô ấy cần gì phải lừa tôi chứ.”
“Tiếc ghê, rõ ràng cô và giáo sư Quý xứng đôi như vậy, tự dưng lại có người chen vào giành mất chứ.” Đồng nghiệp tức giận nói.
Ai không biết còn tưởng rằng giáo sư Quý phụ rẫy cô ta ấy chứ.
Vương Mỹ Linh lắc đầu mở giáo án ra, trong lòng cô ta đang rất khó chịu, nhưng lại sợ bị đồng nghiệp nhận ra.
“Đừng nói như vậy nữa, giáo sư Quý đã kết hôn rồi, tôi và anh ấy chỉ là đồng nghiệp thôi.”
Cô ta có tệ đến mức nào cũng sẽ không chen chân vào gia đình người khác.
Đồng nghiệp lén bĩu môi, cảm thấy Vương Mỹ Linh đúng là không biết điều gì cả.
Những dược liệu Tống Thời Hạ cần chẳng mấy chốc đã gom đủ.
Cô ngâm ba bình rượu, chúng phải được đạt ở nơi râm mát, nên chỉ có thể bỏ trong thư phòng của Quý Duy Thanh.
Ba bình rượu lần lượt là rượu sâm táo đỏ kỷ tử, rượu sâm hà thủ ô và rượu ngâm đủ loại thuốc bắc.
Bình đầu tiên dùng cho chứng cung hàn, đau bụng kinh của phụ nữ, dị ứng cồn thì có thể bôi lên lỗ tai.
Hà thủ ô có liên quan đến mọc tóc, còn có tác dụng hay không thì phải xem vận may.
Hơn nữa, bình này chữa được, nhưng không đại biểu bình tiếp theo có thể trị rụng tóc.
Còn bình rượu thuốc đủ vị thì chứa rất nhiều dược liệu quý giá, chắc hiệu quả sẽ không đến nỗi nào