Em rể đi công tác về nhà, Tống Thu Sinh cũng ngại tiếp tục ở lại nhà em gái.
Ngày nào anh ấy cũng ra ngoài tìm việc, mong tìm được một công việc có thể đi khắp nơi, cuối cùng nhận lời làm tài xế xe ba gác chở khách.
Công ty sẽ cho thuê xa ba gác, nhưng phải nộp mười đồng tiền thế chấp, công ty cũng bao ăn ở.
Anh ấy chọn công việc tạm thời này để vừa kiếm tiền vừa xem tình hình ở thủ đô, đợi đến khi phát hiện mối làm ăn sẽ từ chức để khởi nghiệp lại.
Trước đó, Tống Thu Sinh đã tin nhầm kẻ xấu, có bài học lúc trước, nên anh ấy tràn ngập lòng tin với việc buôn bán.
Anh ấy vừa tìm được việc thì lập tức vào làm, thay đồng phục thống nhất vào rồi tới nhà ga tìm khách.
Nhà ga tấp nập người đến người đi, một người giàu có đến từ nơi khác được bảo vệ vây quanh trông cực kỳ nổi bật đứng ở cửa ra.
Tống Thu Sinh vừa nhìn đã thấy được người phụ nữ bắt mắt được cả đám người vây quanh kia.
Đó là bạn gái trước của anh ấy.
Kho riêng của Tống Thời Hạ có thêm 2000 đồng, cộng thêm 200 đồng tiền bán trái cây, bây giờ cũng xem như có ít của cải.
Tống Thu Sinh tìm được việc làm nên muốn dọn vào ký túc xá của nhân viên, cô dẫn theo Quý Duy Thanh đi hỗ trợ.
Ở chung với nhau lâu, cô phát hiện hoạt động hằng ngày của Quý Duy Thanh là đọc sách hoặc là viết luận văn trong thư phòng.
Mới đầu cô còn nghĩ anh đang tăng ca, nhưng sau một thời gian dài lại cảm thấy nghi hoặc, giáo sư đại học đều bận rộn vậy sao?
Cô chưa từng thấy anh nhàn rỗi ngày nào.
Mãi đến khi Quý Duy Thanh bị mẹ ruột đuổi xuống lầu cùng trồng hoa hồng với cô trong sân, cô mới biết người này bí mật làm việc với đồng nghiệp sau lưng cô.
Sao chuyện lén lút như này có thể xuất hiện trong nhà được!
Tống Thời Hạ lập tức nhớ nỗi sợ trong những ngày bị tư bản chi phối khi xưa.
Cô là một người bình thường không có chỗ dựa, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ông chủ lớn nào vào cửa hàng cô đều đích thân tiếp đón.
Bởi vì bí mật không gian, nên sau khi đóng cửa cô đều tự mình đến nhà kho bổ sung hàng hóa.
Có đôi khi làm suốt đêm, còn chưa ngủ được bao lâu thì quản lý đã gọi điện thoại, nói với cô có khách quý đến, cô chỉ có thể cố gắng lên tỉnh táo đến cửa hàng chờ.
Lâu dần, cô càng ngày càng uể oải, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Nhưng giá trị con người của bản thân cũng ngày càng cao, không có được giây phút nào rảnh rỗi.
Tống Thời Hạ tận tình khuyên bảo và tẩy não anh.
“Những ngày nghỉ theo quy định được dùng để nghỉ ngơi thư giãn, điều chỉnh trạng thái cơ thể của anh, ngày nào anh cũng đọc sách, viết luận văn như thế, anh không thấy mệt sao?”
DTV
Lỡ như dùng bộ não quá độ, chưa già đã hói đầu sớm thì sao?
Nếu là trước đây, Quý Duy Thanh sẽ không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí là thích thú, đây là niềm yêu thích lớn nhất trong đời của anh.
Nhưng gần đây anh lại hay phân tâm, anh cũng không hiểu rõ bản thân thế nào nữa.
Anh nói trái với lòng: “Anh cũng thấy hơi mệt một chút.”