Quý Duy Thanh nhíu mày: “Sao phải rạch ròi như vậy chứ, anh đưa hết tiền lương cho em rồi mà.”
Tống Thời Hạ lắc đầu:
“Không, tiền của anh và tiền của em là hai khái niệm khác nhau.
Tiền của em có thể đưa cho ba mẹ em, cho anh chị em của em, nhưng em không thể đưa tiền lương của anh cho họ được, đây là vấn đề về nguyên tắc.”
Quý Duy Thanh không hài lòng với câu trả lời của cô.
Đều là người một nhà cả, tại sao phải phân rõ ranh giới về tiền bạc với anh như vậy.
Anh vừa định nói, Tống Thời Hạ đã cắt ngang: “Tối nay về nhà hãy nói, bây giờ anh mau giúp em tìm chỗ giấu đi.”
Quý Duy Thanh chỉ vào gối.
“Giấu vào gối.”
“Sao em lại không nghĩ đến nhỉ, đợi anh ấy đi ngủ mới phát hiện gối có vấn đề.”
Tống Thời Hạ vừa nhét đồ vào gối thì ngoài cửa vang lên giọng nói nghi hoặc của phụ nữ.
“Cô đang làm gì vậy?”
Tống Thời Hạ giật mình run tay, cô lập tức trừng mắt liếc Quý Duy Thanh.
Có người đến mà cũng không biết nhắc nhở cô một câu, may là cô đã nhét tiền vào rồi.
Quý Duy Thanh hoàn toàn không có khái niệm canh gác, anh không thấy có gì phải chột dạ vì việc này.
Anh đang quan sát động tác của cô, trong lòng vẫn không hiểu tại sao cô lại phân chia rạch ròi với anh như vậy.
Cô gái đứng ở cửa khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc xoăn thời thượng, tô son đỏ chót, mặc một chiếc váy chấm bi đỏ và khoác khăn quàng nhỏ màu đen.
Đây tuyệt đối là kiểu con gái thời thượng dẫn đầu xu hướng rồi.
Vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ, chị gái này ổn áp ghê!
Chắc hẳn hành động giấu tiền của cô không bị nhìn thấy, thế là cô bèn lấy cớ nói sang chuyện khác: “Tôi… tôi chỉnh giúp chăn gối thôi, cô tìm Tống Thu Sinh sao?”
Tống Thời Hạ len lén nhìn chị gái xinh đẹp kia như hai lúa mới lên thành phố.
Đối phương không khớp với hình ảnh ảnh hậu hay ca hậu trong trí nhớ của cô, với nhan sắc này thì dư sức ra mắt ở thành phố G.
Chẳng lẽ đây là bạn gái của anh trai cô?
Không thể nào, ngoài cao lớn, mặt mày cũng khá ưa nhìn thì anh của cô có chỗ nào thu hút được chị gái xinh đẹp như thế này chứ?
Cô gái kia cười tủm tỉm đứng tựa vào khung cửa.
“Cô là đối tượng kết hôn ở quê của Tống Thu Sinh sao? Chị cho cô lời khuyên, không thể lấy loại đàn ông không từ mà biệt như thế đâu.”
Tống Thời Hạ: …
Được lắm, đồ tồi tệ Tống Thu Sinh này, thế mà lại phụ lòng chị gái xinh đẹp như thế.
Tống Thời Hạ trở mặt ngay tại chỗ:
“Chào chị, em là em gái của Tống Thu Sinh, đây là chồng em, bọn em đến đây giúp anh trai chuyển ký túc xá.”
Diêu Tuyết lập tức xấu hổ.
Vất vả lắm cô ấy mới nghe ngóng được đơn vị của Tống Thu Sinh, muốn đến chất vấn anh ấy tại sao lại không từ mà biệt.
Thấy trong phòng anh ấy có một cô gái xinh đẹp, vì không kìm được xúc động mà chế nhạo một câu, kết quả đó lại là em gái ruột của người ta.
Thái độ của cô gái kia rất tốt, dù cô ấy tức giận cách mấy cũng không thể giận cá c.h.é.m thớt lên người ta được.