Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 119

“Xin lỗi em gái, anh trai em đi đâu rồi? Chị với anh ấy có việc riêng cần giải quyết.”

Tống Thời Hạ không chút do dự mà bán đứng anh trai ruột.

“Anh ấy đi xuống căn tin lấy nước sôi rồi, chắc là đang canh bếp lò, em đi với chị.”

Cô như vừa phát hiện tin động trời, trong đôi mắt viết thẳng hai chữ “hóng hớt”.

DTV

Diêu Tuyết thấy thái độ của cô với mình quá nhiệt tình thì lập tức khó hiểu.

“Em biết chị sao?”

Tống Thời Hạ suy nghĩ một hồi: “Em không biết, nhưng người đẹp luôn dễ thông cảm với nhau mà.”

Diêu Tuyết cười nói: “Em đúng là thú vị, khác hẳn ông anh trai khốn kiếp kia của em.”

Chà, Tống Thu Sinh là tên khốn kiếp, nếu anh ấy mà làm chuyện gì tồi tệ thì cô sẽ viết thư về nhà tố cáo.

Tống Thời Hạ âm thầm hóng hớt:

“Chị tên là gì thế? Nếu anh trai em làm gì có lỗi với chị thì cứ nói cho em biết, em viết thư cho mẹ em, bà ấy chắc chắn sẽ vào thành phố dạy dỗ anh trai em một trận.”

Đừng tưởng cô không biết, Tống Thu Sinh không muốn về nhà là do bị thúc giục kết hôn.

Ở nông thôn, đàn ông trạc tuổi anh ấy đã có mấy đứa con, có khi còn cái đều biết đi mua nước tương cả rồi ấy chứ.

Diêu Tuyết không biết có nên kể hay không.

Nói ra lại xấu hổ, cô chủ nhà giàu như cô ấy lại đi theo đuổi đàn ông.

Nếu ba cô ấy biết cô ấy lén đến thủ đô tìm Tống Thu Sinh, không chừng sẽ tức c.h.ế.t mất.

“Không có gì, chị tìm anh ấy là muốn hỏi một đáp án mà thôi.”

Tống Thời Hạ lấy làm tiếc nuối.

 

Cũng không biết Tống Thu Sinh gặp vận may gì, quen biết chị gái xinh đẹp như vậy mà cũng không biết trân trọng.

Cô dẫn cô ấy đến căn tin, đúng lúc Tống Thu Sinh cầm bình nước ra khỏi căn tin, nhìn thấy em gái và Diêu Tuyết đứng cạnh nhau thì nhíu mày

Anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đúng là em gái ruột của anh.”

Tống Thời Hạ vội kéo Quý Duy Thanh chạy trốn.

“Anh, bọn em không uống nữa, lần sau quay lại thăm anh sau nhé.”

Tống Thu Sinh: …

Hiện giờ đánh c.h.ế.t em gái còn kịp không?

Tống Thời Hạ kéo theo Quý Duy Thanh vội vàng chạy đi, sau đó dừng lại ở cửa, chống đầu gối thở dốc.

Cô nghiêng đầu cười: “Anh có thấy ánh mắt của anh trai em như muốn đánh c.h.ế.t em không.”

Quý Duy Thanh bất đắc dĩ nói: “Em trêu chọc anh ấy làm gì? Không phải quan hệ của hai người rất tốt sao?”

Tống Thời Hạ đúng lý hợp tình nói:

“Tại vì quan hệ tốt nên mới chọc anh ấy đó, em không thể để người đẹp chịu ấm ức được. Hơn nữa nếu anh ấy có cơ hội thì cũng sẽ chơi xỏ em thôi.”

Quý Duy Thanh không phản bác được.

Về đến nhà thì thấy Hàn Dung vừa ngâm nga bài hát vừa đạp máy may.

Tống Thời Hạ phát hiện có mẹ chồng giúp đỡ cũng không tệ.

Cô chỉ cần há mồm ăn cơm, thỉnh thoảng phụ một tay.

Mẹ chồng đã ôm đồm hết việc nhà, còn cô thì dắt hai đứa trẻ đi chơi khắp nơi.

Chuyện này khiến cô có cảm giác như bà muốn dùng viên đạn bọc đường giữ cô lại, sợ cô ở nhà chịu ấm ức sẽ bỏ đi.

Tống Thời Hạ chỉ nghĩ đến trước đây Quý Duy Thanh không chịu kết hôn đã để lại bóng ma tâm lý cho bà ấy.

 
Bình Luận (0)
Comment