Thực ra cũng vì cậu bé kiêu ngạo Quý Dương và bé con Quý Nguyên hay bám người đều thích Tống Thời Hạ.
Sau khi ra đời, hai đứa nhóc này chịu quá nhiều khổ sở, vất vả lắm mới có gia đình hoàn chỉnh, dù thế nào bà ấy cũng muốn giữ con dâu lại.
Còn thằng ba thì bà không ôm hy vọng gì nữa, có thể kiếp trước nó đã cứu mạng Tiểu Hạ nên kiếp này mới cưới được con bé.
Hàn Dung đang cầm một chiếc váy liền trên tay.
“Về rồi à, điều kiện ký túc xá của anh trai con thế nào?”
Tống Thời Hạ đáp: “Ký túc xá của bọn họ là phòng đôi, mỗi người một chiếc giường gỗ, có cửa sổ thông khí.”
“Như vậy cũng được, con nhìn váy mẹ mới làm cho con này, sắp đến mùa hè rồi, mẹ thấy con mua nhiều vải như vậy, nghĩ chắc là con muốn may quần áo.”
Tống Thời Hạ cười gượng.
Cô nghịch mấy lần cũng không may được váy cho mình, là do cô đã tự đánh giá cao tay nghề của mình.
Cô vui sướng ôm chiếc váy mới: “Cảm ơn mẹ! Váy đẹp lắm ạ.”
Cô mua vải hoa nhí màu xanh da trời, mẹ chồng làm cho cô một chiếc váy búp bê tay phồng, nhìn rất nữ tính.
“Mẹ thấy mấy cô gái trẻ trong đơn vị đều mặc như vậy, đoàn là chắc con cũng thích.”
Tống Thời Hạ cười tươi, đôi mắt cong lại như vầng trăng khuyết: “Con thích lắm ạ!”
Đợi cô đi thay váy, Quý Duy Thanh không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“Con không hiểu, con giao hết tiền lương cho cô ấy, tại sao cô ấy lại phân chia rõ ràng như vậy với con chứ.”
Nói đến đoạn sau, anh lại thấy hụt hẫng, cảm giác như mình bị gạt ra khỏi phạm trù người nhà…
Hàn Dung nghe vậy thì ánh mắt trở nên phức tạp.
“Con có tài đức gì mà lại lấy được Tiểu Tống chứ, người ta vừa rộng rãi chẳng hơn thua.
Dù lấy con cũng không định kiếm chác gì từ con, còn con, xem mình đã cho con bé được cái gì chưa?
Nếu không phải mẹ hối thúc con quan tâm chăm sóc Tiểu Tống thì con đã mất vợ từ lâu rồi.
Suốt ngày chỉ biết ở trong phòng viết luận văn, có nhiều luận văn cần phát biểu như vậy à?”
Quý Duy Thanh chẳng những không nhận được câu trả lời, còn bị mẹ mắng một trận.
Nhưng anh cũng hiểu được ý của mẹ mình, sau khi kết hôn, quả thật mình chưa cho cô được cái gì.
“Mẹ cảm thấy người ta không muốn tiêu tiền của con cũng đúng. Lỡ hôm nào đó cãi nhau với con, con mở miệng kể lể đã từng mua thứ này thứ nọ cho con bé. Vậy người ta sẽ tủi thân c.h.ế.t mất.”
Quý Duy Thanh vội vàng giải thích: “Con sẽ không cãi nhau, cũng sẽ không nói như vậy với cô ấy.”
Hàn Dung không cho là đúng:
“Lời đàn ông ai mà tin được, không phải mẹ nói con, ba con cũng vậy thôi.
Khi cả hai yêu nhau thì sẽ không phân chia rạch ròi, nhưng sau này hễ có chút xích mích cãi vã là mở miệng kể lể rằng con đi làm nuôi cô ấy.
Cô ấy lại lấy tiền của con giúp đỡ nhà mẹ đẻ, còn suốt ngày ở nhà chẳng đi làm. Con nói xem người ta phải làm sao?”
Quý Duy Thanh chán nản, trong mắt mẹ hình như anh chẳng làm nên trò trống gì cả.
“Vậy con phải làm sao đây?”
“Con thử hỏi Tiểu Tống xem con bé có bằng lòng đi làm không, rồi tìm một công việc nhàn nhã trong trường cho con bé.
Nghỉ hè xong, Dương Dương và Nguyên Nguyên cũng phải đi nhà trẻ tiếp, con thỉnh thoảng cũng đi công tác mười ngày nửa tháng.
Không thể để con bé ở nhà suốt ngày được, không bệnh cũng sẽ ngột ngạt ra bệnh.”