Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 121

Quý Dương và Quý Nguyên nghỉ hai tháng nên nghỉ hè luôn, học kỳ sau lại đi học tiếp.

Trong nhà cũng không gò ép hai đứa nhỏ, chỉ mong cả hai anh em khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành là được.

Quý Duy Thanh ghi nhớ chuyện tìm việc cho Tống Thời Hạ, đợi đến tối hỏi cô thử xem.

Tống Thời Hạ mặc váy xuống lầu.

Mẹ chồng cũng rất thời thượng, còn có cả chiết eo, dù là ba mươi năm sau thì nó cũng sẽ không lỗi thời.

“Mẹ, đẹp không ạ?” Song ánh mắt cô lại nhìn về phía Quý Duy Thanh.

Hàn Dung khen lấy khen để:

“Tiểu Tống đẹp quá, con cũng có mắt chọn vải ghê, vải trong nhà vẫn có thể làm thêm mấy cái váy nữa.”

Tống Thời Hạ vội vàng giải thích: “Vải này cũng không có chỉ dùng làm váy đâu mẹ.”

Mua nhiều vải như vậy để làm váy thì mẹ chồng sẽ nghĩ cô như thế nào, chắc sẽ thấy cô tiêu pha hoang phí mất.

Ai ngờ Hàn Dung lại bảo:

“Làm một cái váy cũng không tốn nhiều vải. Con cứ nghe mẹ, làm thêm mấy cái nữa đi.

Mấy đứa trẻ như các con phải ăn mặc xinh đẹp ra ngoài dạo phố, như thế tâm trạng mới vui vẻ được.”

Bà ấy nhớ Tiểu Tống là dưới quê lên, có lẽ đến cả son môi là thứ gì cũng không biết.

Hàn Dung càng thương con dâu mình hơn.

Mấy y tá trẻ tuổi trong đơn vị đều vẽ chân mày đi làm, nhưng bà ấy lại chẳng thấy Tiểu Tống thoa son môi bao giờ.

 

Vì vậy, bà bèn nói luôn:

“Làm mấy cái váy cũng không mất bao nhiêu thời gian, mẹ làm xong cho con rồi trở về luôn.”

 

Sau khi về hưu, Hàn Dung đã nhận một chức vụ nhàn nhã trong cơ quan, nhưng cũng không thể ở mãi trong nhà thằng ba không về được.

Đợi đến khi làm xong váy, bà ấy còn phải về nhà lo cho chồng mình.

Vậy mới nói, phụ nữ lập gia đình chính là đầu thai lần thứ hai.

Dù cho đàn ông có đối xử với mình tốt đến mức nào, chẳng phải mình vẫn phải làm việc nhà một mình à?

Sinh con nuôi con đều là người phụ nữ, tại sao phụ nữ phải cực khổ như thế chứ.

Thừa dịp Tống Thời Hạ không có mặt ở đây, bà ấy bèn dặn đi dặn lại thằng con trai không đáng tin của mình.

“Hai đứa đã lấy nhau rồi, ngày thường ở nhà việc nào giúp được thì nhớ thò tay giúp đỡ, đừng có ngồi không để người ta hầu hạ, trên ghế cũng không có nạm vàng.

Con trầm tính ít nói thì dùng hành động thực tế để chứng minh, để Tiểu Tống biết mình có thể dựa vào con.”

Ngoài học thức cao và vẻ ngoài là còn coi được ra thì chẳng được nước non gì hết.

Còn suốt ngày vùi đầu làm việc, hở tý là đi công tác, việc nhà toàn để vợ làm.

Bà là người từng trải nên biết phụ nữ nuôi con một mình vất vả như thế nào.

Hôn nhân của bộ đội có pháp luật bảo vệ, còn hôn nhân của thằng ba, Hàn Dung chỉ mong con mình có thể đối xử tốt và thông cảm cho Tiểu Tống nhiều hơn, khiến con bé không ghét bỏ nó là bà ấy đã cảm ơn trời đất rồi.

Tống Thời Hạ lấy hết vải đã mua ra.

“Ban đầu con chỉ nghĩ mua số vải này về thì có thể bớt vào thành phố mấy lần.”

Đúng là dùng để làm quần áo, nhưng không phải chỉ để may váy, dù sao cũng còn mùa hè, mùa thu và mùa đông nữa mà.

 
Bình Luận (0)
Comment