Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 122

Hàn Dung vui vẻ:

“Vào thành phố thì sao nào? Đợi đến tết Đoan Ngọ hai đứa dẫn theo hai đứa nhỏ về nhà đi, lúc đó mẹ sẽ dắt con đi giải ngố.

Trên thằng ba còn có một người chị dạy cao đẳng, em gái thì vẫn còn học cao đẳng. Sau đó, mẹ sẽ dẫn con đi gặp một người.”

Tống Thời Hạ đoán chắc hẳn là đi tảo mộ cho ba ruột của hai đứa trẻ.

Nghĩ nhà mình có bốn anh em, nhà Quý Duy Thanh cũng bốn anh em.

Mấy năm trước hình như mọi nhà đều sinh rất nhiều con cái, nhà nào cũng có mấy người con.

Nhưng giờ đã thực hiện kế hoạch hóa gia đình, cô không muốn sinh thì có thể không sinh, dù sao cũng đã có hai đứa con trai dễ thương rồi.

Nếu phải sinh thì mong sao có thể sinh một cô con gái thơm tho mềm mại, lại mặc váy đẹp cho con bé, để con bé trở thành bé con xinh đẹp nhất trong nhà trẻ.

DTV

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh không ăn cơm ở nhà vì thầy của anh muốn mời khách.

Tống Thời Hạ còn mặc chiếc váy hoa nhí mà mẹ chồng đã làm cho mình.

Cô xoay một vòng trước mặt Quý Duy Thanh.

“Đẹp không?”

“Đẹp lắm.”

Tống Thời Hạ nhỏ giọng rì rầm:

“Anh chỉ ngó một cái, trả lời cũng có lệ nữa, phạt anh viết một bài văn năm trăm chữ khen em.”

“Được thôi.” Quý Duy Thanh nói.

Hử?

Cô chỉ đùa một chút thôi, anh thế mà lại đồng ý thật ư?

Có thể khiến cho giáo sư Quý viết văn khen mình, cô có nên tìm cái khung đóng khung treo lên không nhỉ?

 

Nhưng sao cô cứ cảm thấy có gì đó là lạ, anh dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ thế?

Trong trí nhớ của cô, lúc đi xem mặt Quý Duy Thanh vô cùng lạnh nhạt, toàn dựa vào khuôn mặt và vòng hào quang giáo sư đại học để thêm điểm cho anh.

Tống Thời Hạ bèn hỏi lại: “Anh chịu viết thật hả?”

“Năm trăm chữ thôi mà.”

Tống Thời Hạ mỉm cười.

Người đàn ông này bình thường vừa nhàm chán lại cứng ngắc, nhưng lại không tự biết mình đang dỗ người ta.

Hai người đi trong sân trường, Quý Duy Thanh xách theo rượu thuốc và trà cho thầy mình.

Tống Thời Hạ xõa tóc, mặc chiếc váy hoa màu xanh, mái tóc đen dài đong đưa theo từng động tác, khiến cô trông vừa tinh nghịch lại hoạt bát.

Tống Thời Hạ đi bên cạnh anh hỏi: “Thầy của anh có dữ không?”

“Đừng lo, thầy ấy không dữ đâu.”

Tống Thời Hạ nhớ đến lần trước anh như một đứa trẻ về méc lại với cô rằng thầy giành bánh báo, còn cướp đi trà và rượu trái cây của anh.

Người đó chắc hẳn là một ông lão hóm hỉnh rồi

Con đường sau lưng Tống Thời Hạ gập ghềnh khiến cô suýt vấp.

May mà Quý Duy Thanh phản ứng nhanh, kéo cô lại kịp.

“Nhìn đường đi nữa chứ.”

Cô thè lưỡi, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Quý Duy Thanh như một cô học sinh bị thầy giáo mắng.

Vừa gặp thầy của Quý Duy Thanh thì cô chỉ muốn hỏi anh, cái này mà bảo là không dữ hả?!

Quý Duy Thanh nói thầy không dữ, làm cô tưởng ông ấy sẽ là một ông lão hiền lành dễ gần.

Nhưng ông lão mặt mày nghiêm túc, trông có vẻ rất dữ dằn trước mặt lại khiến Tống Thời Hạ hơi sợ.

Tống Thời Hạ cười tươi chào hỏi: “Chào thầy, lần đầu ghé thăm, bọn em có mang ít quà mọn cho thầy.”

 
Bình Luận (0)
Comment