Giờ đây, Tống Thời Hạ đã tin thầy của Quý Duy Thanh chỉ là người có vẻ ngoài trông đáng sợ mà thôi.
“Cô của em à? Bà ấy ra ngoài mua gà rồi, bảo là hôm nay muốn làm món gà kho đặc sản ở quê, lại rán bánh cho Tiểu Tống nếm thử.”
Tống Thời Hạ ngoan ngoãn ngồi thẳng trên sô pha nói:
“Em vẫn chưa ăn gà kho bao giờ, hôm nay có lộc ăn rồi, phải ăn thật no mới được.”
Trưởng khoa mở ấm nước ra.
“Vậy hôm nay phải ăn nhiều vào, lúc trẻ cô của em nấu ăn rất ngon, giờ ngày nào cũng đuổi thầy ra căn tin ăn, trong nhà cũng không hay nhóm lửa nấu nướng.”
Tống Thời Hạ cười không đáp, gần đây Quý Duy Thanh đều ăn cơm ở nhà, rửa chén đã thành công việc của anh.
Quý Duy Thanh giải thích sơ cho Tống Thời Hạ.
“Đó là do thầy không ăn đúng bữa, mỗi lần cô chờ thầy đồ ăn đều nguội lạnh hết, cũng chỉ có cô mới chịu nổi thầy thôi.”
“Cậu còn ở đó dạy đời tôi, chó chê mèo lắm lông à.”
Trong lúc trò chuyện, trưởng khoa đã pha trà do Tống Thời Hạ mang đến.
Ông bưng ly lên hít sâu một hơi: “Trà ngon, lá trà cũng tốt, trông màu sắc mùi vì thì chính là Phổ Nhĩ loại tốt.”
“Hai đứa cũng uống đi, đều là người nhà cả nên tôi cũng không mời mọc đâu.”
Trưởng khoa bưng ly thưởng thức, quả nhiên ông càng thích trà hơn rượu, tiếc là trà ngon đắt quá, tiền lương của ông không đủ để mua.
Tống Thời Hạ lén lút ngó Quý Duy Thanh, bị anh thấy được.
“Muốn đến thư phòng của thầy xem thử không?”
Trưởng khoa nghe vậy xua tay nói: “Cậu dẫn Tiểu Tống đi dạo quanh nhà đi.”
“Anh với thầy có quan hệ tốt ghê.”
Tống Thời Hạ có thể nhận ra trưởng khoa thật sự coi Quý Duy Thanh như người nhà.
Không thì với cách nói chuyện đôi lúc thẳng đuột như của Quý Duy Thanh, không bị ghét mới là lạ.
“Thầy coi anh như con trai của mình, trước đây khi anh làm nghiên cứu sinh thì thường xuyên gọi anh đến nhà ăn cơm.”
Trong lúc nói chuyện, Tống Thời Hạ thấy một bức ảnh trắng đen trên giá sách.
Tấm ảnh đã hơi ố vàng, nhưng có thể nhận ra thanh niên có khuôn mặt trẻ tuổi non nớt bên trong chính là Quý Duy Thanh.
Quý Duy Thanh ngày xưa nhìn trẻ mang.
Tống Thời Hạ ghé sát vào nhìn: “Trong nhà chúng ta cũng không có ảnh của anh.”
“Anh không thích chụp ảnh lắm, nhưng lúc trước mỗi năm sinh nhật mẹ đều tổ chức gia đình đi chụp ảnh.”
Tống Thời Hạ nói với vẻ ao ước: “Vậy đó chắc chắc là ký ức đẹp rồi, lúc còn trẻ mẹ hẳn là một cô gái lãng mạn.”
Quý Duy Thanh nhớ đến khi còn bé:
“Ừ, mẹ hay mơ mộng vẩn vơ lắm. Tuy là mẹ của ba đứa trẻ, nhưng vẫn sẽ cảm thấy buồn bã khi bị người ta lừa.”
Tống Thời Hạ hiểu rất rõ cảm giác đó, mẹ chồng vô cùng quan tâm cô con dâu là cô.
Bất kể là bảo cô dẫn theo hai đứa nhỏ đi chơi, bớt làm việc nhà, hay may váy bảo cô đi dạo phố nhiều lên, tất cả đều cho thấy bà là một người phụ nữ cực kỳ hiền từ và lãng mạn.
DTV
Buổi trưa, gà kho được đặt trên bếp lò nấu, dù sao muốn làm một cái bếp lò thấp cũng hơi khó.
Đầu tiên là dùng bếp củi hầm gà, sau đó đổ thịt gà đã chín vào chảo sắt đặt trên bếp lò hầm lửa nhỏ.
Nhúng tay vào nước, dán bột đã được cán mỏng lên thành chảo, lại đổ nước vào, đậy nắp chờ bánh chín là có thể ăn cơm.