Mặt bánh rán chiên trên thành chảo thơm nức, mặt còn lại mềm mại tươi ngon khiến Tống Thời Hạ ăn mấy cái liền.
Vợ trưởng khoa gắp mấy miếng thịt gà bỏ vào bát của Tống Thời Hạ.
“Sao con lại không ăn thịt vậy, ốm như vậy phải ăn nhiều thịt lên mới được.”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:
“Cô ơi, bánh bột ngô cô làm ngon quá. Thịt gà muốn ăn lúc nào cũng được, nhưng bánh thì phải đến nhà cô mới ăn được.”
“Cái này thì có gì khó đâu, lần sau nếu em muốn ăn thì cứ đến đây cô làm cho.”
“Em cũng không thể không mặt dày như vậy được, tụi em đến thăm cô còn bắt cô nấu một bữa thịnh soạn như thế, lần sau cô phải đến nhà nếm thử tay nghề của em nhé.”
Trưởng khoa gặm chân gà gật đầu:
“Tiểu Tống làm bánh báo rất ngon, bà học Tiểu Tống làm chút bánh bao để ở nhà, sau này không cần nửa đêm dậy nấu ăn cho tôi nữa.”
“Vậy tôi phải nếm thử tay nghề của Tiểu Tống mới được, nếu ông thích ăn thì sáng mai tôi lại ra tiệm mua cho mấy cái.”
Trưởng khoa lại kiên quyết nói: “Cái đó không giống, đợi bà nếm thử tay nghề của Tiểu Tống rồi biết.”
Tống Thời Hạ lặng lẽ gắp thịt gà trong bát bỏ qua cho Quý Duy Thanh.
Quý Duy Thanh kinh ngạc ngó cô.
Tống Thời Hạ còn chưa mở miệng đã ợ một cái, Quý Duy Thanh lập tức hiểu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa.
“Ủa, hôm nay nhà mình nấu món gì thế?”
Người bước vào là một cô bé với giọng nói trong trẻo, có lẽ đang học trung học.
“Ơ, anh Duy Thanh đến ạ?”
Vợ trưởng khoa vội vàng đứng dậy hỏi: “Sao hôm nay đã về rồi? Ăn gì chưa?”
Cô bé nhìn thoáng qua Tống Thời Hạ.
“Từ xa mà con đã ngửi thấy mùi ăn thịt, còn đang suy hôm nay là ngày gì, hóa ra là có khách đến.”
Trưởng khoa bảo cô bé: “Phi Phi, còn không chào đi, kia là vợ của anh Duy Thanh của con đó.”
Dương Phi Phi lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Anh Duy Thanh kết hôn lúc nào thế?”
Quý Duy Thanh đứng dậy nói: “Anh với chị dâu em làm giấy kết hôn trước, chưa bày tiệc.”
Dương Phi Phi vẫn không tài nào tin nổi, anh Duy Thanh giỏi như vậy thì phải là người phụ nữ thế nào mới xứng với anh ấy chứ.
Cô bé nhìn về phía cô gái mặc váy nọ.
Được rồi, dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng đẹp cũng không thể ăn được.
Dương Phi Phi phụng phịu chào hỏi.
“Em chào chị.”
Tống Thời Hạ đứng lên chào: “Chào Phi Phi, lần đầu đến nhà, không biết em sẽ trở về nên chưa chuẩn bị quà cho em.”
Trưởng khoa bảo mọi người ngồi xuống ăn cơm.
“Mang quà gì chứ, con bé toàn có việc mới đến thôi.”
Dương Phi Phi bĩu môi: “Ông nội nghĩ con như vậy á, uổng công con còn nhớ ông.”
Cụ bà vừa hay cầm chén đũa đi ra từ trong phòng bếp.
“Ơ kia, nhớ ông chứ không nhớ bà hả?”
Dương Phi Phi làm nũng với bà: “Đương nhiên là nhớ rồi, nhớ cơm bà nội nấu quá chừng.”
DTV
“Tay nghề nấu nướng của mẹ con quả thật không ra gì, để con sống với nó đúng là tội cho con.”
“Bà nội, có ai nói con gái của mình như vậy không? Hơn nữa, nhà con còn có ba nấu cơm mà.”
Bà cụ cười bảo:
“Cũng không thể bắt ba con ngày nào cũng nấu cơm được, đàn ông gây dựng sự ở bên ngoài, phụ nữ phải ở nhà chăm lo nhà cửa chứ.”