Bắt nạt trẻ con như thế nào là tốt nhất?
Chính là hủy hết ngày nghỉ của bọn chúng, bắt bọn chúng đi học.
Lại ra bài tập cho chúng, để thể xác và tinh thần của bọn chúng đều bị tra tấn.
Hai anh em kia cùng bắt nạt Quý Nguyên, khiến cậu bé sinh ra phản xạ có điều kiện, thù này không báo thì cô không phải phụ nữ.
Quý Yên Nhiên uể oải mệt mỏi trở về từ bên ngoài, nhận ly nước nóng từ Quý Duy Thanh.
“Anh, anh về rồi ạ!”
Quan hệ giữa cô ấy với anh trai rất tốt, mặc dù anh trai cô ấy không thích nói nhiều, nhưng lại là người dễ nói chuyện nhất trong nhà.
Cô ấy nhìn ngó trái phải: “Chị dâu đâu rồi ạ?”
“Cô ấy ngủ trên tầng, anh đi đưa nước cho cô ấy, để anh dẫn em đi gặp cô ấy nhé?”
Quý Yên Nhiên nhìn lên tầng, muốn nói lại thôi:
“Anh, chị Vu Phương thích anh, trước đây chị ấy muốn lấy anh, anh có biết không?”
Vẻ mặt của Quý Duy Thanh vẫn không thay đổi: “Thì sao?”
“Em nghe mẹ nói hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, cứ bỏ lỡ nhau như vậy thì đáng tiếc lắm.”
Sắc mặt Quý Duy Thanh vô cùng hờ hững:
“Yên Nhiên, em có biết mình đang nói gì không? Anh nghĩ trường học sẽ dạy cho em cách phán đoán cơ bản, phải có chính kiến của riêng mình chứ.”
Quý Yên Nhiên lè lưỡi rồi nói:
“Em thấy hai người là thanh mai trúc mã nên tiếc giùm thôi, em còn nghĩ chị Vu Phương sẽ trở thành chị dâu của em ấy chứ.”
“Anh với cô ta chỉ là hàng xóm, quan hệ của cô ta với chị cả tốt, nhưng với anh thì không. Nếu như anh để em lấy Vương Cường, em có chịu không?’
Quý Yên Nhiên lập tức sợ hãi: “Chắc chắn là không rồi, em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi.”
“Với anh thì Vu Phương cũng vậy.”
Cuối cùng Quý Yên Nhiên cũng ý thức được sai lầm của mình.
“Anh, em xin lỗi.”
“Lo học hành đi, đừng nghĩ lung tung nữa, trẻ con đừng quan tâm tới chuyện người lớn.”
Đợi anh trai lên lầu, Quý Yên Nhiên xanh mặt, ôm bụng chạy vào bếp.
“Mẹ ơi, con lại đau bụng, nếu lúc thi tốt nghiệp cấp ba cũng đau bụng thì phải làm sao đây!”
Hàn Dung vừa bất lực vừa đau lòng:
“Con xem con kìa, khi còn bé không cho con nghịch nước con cứ chơi, ngày nào cũng ăn kem, hiện giờ đau bụng thì trách được ai chứ.”
Quý Yên Nhiên ôm cánh tay mẹ làm nũng:
“Mẹ thương con gái mẹ đi, con đau bụng sắp c.h.ế.t rồi đây. Cho dù uống tro hương cũng được, chỉ cần để năm sau con không đau bụng vào lúc thi đại học là được.”
“Cái con bé này, hiện giờ là thời đại nào rồi còn mê tín cổ hủ như vậy. Bệnh này của con khám nhiều bác sĩ như vậy cũng vô dụng.
Đợi nghỉ hè mẹ dẫn con đến chỗ khác xem có bác sĩ Trung y nào giỏi, có thể kê thuốc điều trị được không.”
Ánh mắt Quý Yên Nhiên tối sầm xuống, mỗi lần uống thuốc Đông y, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Quý Nhiễm rửa đồ ăn xong thì quay lại:
“Không phải em dâu mang trà hoa hồng táo đỏ long nhãn đến sao, hình như có thể bổ máu, em có thể pha một ly uống thử.”
DTV
Quý Yên Nhiên ôm bụng nằm co ro trên sô pha, dáng vẻ cực kỳ đáng thương: “Chỉ cần là nước nóng thì cái gì cũng được.”