Cô ấy lấy mấy bình trà trong túi ra, lần lượt mở ra xem, tìm đến khi thấy có táo đỏ mới cất những bình khác đi.
Cô ấy hỏi người trong bếp: “Sao chị dâu mang nhiều trà đến thế ạ?”
Hàn Dung cầm nước nóng ra: “Chị dâu con tự làm trà, mỗi loại có tác dụng khác nhau, con thử xem sao.”
Quý Yên Nhiên nhớ đến những mình nói trước đây thì không khỏi chột dạ.
Cô ấy thấy chị Vu Phương nhà bên rất buồn, nhưng vẫn miễn cưỡng cười với cô ấy thì đột nhiên nóng đầu lên, về nhà chất vấn anh trai mình.
Quý Yên Nhiên bỏ thêm ít táo đỏ và long nhãn vào cốc tráng men, sau đó chỉ cho một ít lá trà và hoa hồng vào.
Đổ thêm nước sôi, lá trà nở ra rất nhanh, táo đỏ hút nước dần to ra.
Quý Yên Nhiên ngủi hương táo đỏ thì thấy cơn đau dịu đi, nhưng cô ấy biết đây là tác dụng tâm lý mà thôi.
Quả nhiên chưa đến ba giây, bụng dưới lại truyền đến cơn co thắt đau đớn.
Cô ấy nghiến chặt răng, giống như có con rắn độc đang ngọ nguậy trong bụng.
Lúc thật sự không nhịn đau được nữa, cô ấy thổi trà, uống từng ngụm trà nóng.
Nước nóng có tác dụng xoa dịu, giảm đau nhưng chỉ được một lát thôi, cô ấy không dám dừng lại mà uống liên tục.
Uống hết nửa cốc trà nóng, Quý Yên Nhiên đã uống no nước, bụng dưới không còn đau đớn co thắt nữa, cô ấy thở dài một hơi.
Xem như cơn đau này đã hết.
Quý Duy Thanh cầm nước nóng lên, Tống Thời Hạ nhìn chằm chằm anh cười như không cười.
Anh kinh ngạc hỏi: “Trên mặt anh có gì sao?”
Sắc mặt Quý Duy Thanh không hề thay đổi, như thể đang nói về một người không liên quan gì, anh đưa cốc nước cho cô.
“Hàng xóm bên cạnh nhà, là bạn của chị cả.”
Tống Thời Hạ cầm chiếc cốc tráng men còn to hơn cả khuôn mặt mình để uống nước ấm.
Cô nhìn anh, không biết lại nghĩ ra ý tưởng xấu xa gì.
Quý Duy Thanh đánh thức ba đứa nhóc trên giường.
“Dậy ăn cơm thôi các con.”
Tống Thời Hạ để cốc nước xuống: “Sắp ăn cơm rồi sao? Sao anh không nói sớm, em không kịp vào bếp giúp đỡ gì hết.”
Cô nghĩ còn phải chờ thêm một lúc nữa mới ăn cơm.
Quý Duy Thanh chậm rãi nói: “Mẹ và chị cả đều nấu cơm ở trong bếp, em không chen vào được đâu.”
Tống Thời Hạ lại ngồi xuống.
Hàn Dung đang nấu cơm dưới tầng, con gái lớn thì nhóm lửa, hai mẹ con vừa nấu cơm vừa trò chuyện.
“Em trai con có thể cưới được Tiểu Tống về nhà đúng là may mắn mà, tính cách Tiểu Tống vừa dịu dàng lại tốt bụng, hai đứa bé cũng rất thích con bé.”
Quý Nhiễm vô cùng ngạc nhiên: “Dương Dương cũng đón nhận em ấy sao?”
DTV
Hàn Dung cười nói: “Thằng bé ngại gọi mẹ, nhưng ở sau lưng thì gọi ngọt còn hơn cả em trai.”
Quý Nhiễm càng cảm thấy quý Tống Thời Hạ hơn:
“Nói vậy thì Tiểu Tống đúng là không tệ, Dương Dương của chúng ta còn không thân thiết với Vu Phương bao giờ.
Theo lý mà nói, Vu Phương đã có một đứa con, lại là phụ nữ đã có gia đình thì sẽ biết cách chăm sóc trẻ con hơn, nhưng Dương Dương lại không hề thích cô ta.”
“Chứ còn gì nữa? Cho nên mới nói phải xem duyên phận. Dương Dương không thích Vu Phương vì lúc nào cô ta cũng cáu bẳn, còn từng thấy cô ta đánh con mình, thằng bé nhạy cảm, sợ em trai bị bắt nạt.”