Quý Nhiễm cạn lời, chẳng trách Quý Duy Thanh lại mắng con bé này ngốc.
“Người ta muốn làm chị dâu của em, tất nhiên sẽ nói xấu chị dâu hiện tại của em rồi.”
Quý Yên Nhiên bối rối:
“Hả? Chị Vu Phương còn chưa từ bỏ anh trai sao? Chị ấy nói mình đã từ bỏ anh ấy rồi mà.”
Quý Nhiễm chọc trán cô ấy:
“Sao em biết cô ta đã bỏ cuộc rồi hay chưa? Lúc trước cả nhà giấu, không nói cho em biết là vì Vu Phương không phải ứng cử viên duy nhất.
Cái này còn tùy thuộc vào quyết định của anh trai em nữa. Nào ngờ em lại biết cô ta sắp làm chị dâu của mình, ai đã nói với em thế hả?”
Quý Yên Nhiên sốc nặng.
DTV
Hóa ra chị Vu Phương xúi giục cô ấy phá hủy bầu không khí hòa thuận trong nhà là vì muốn trở thành chị dâu của cô ấy ư.
Cô ấy muốn giải thích thay cho Vu Phương, nhưng mọi thứ đều hợp lý vô cùng, rõ ràng là cô ấy đã bị Vu Phương lợi dụng.
“Chị ta đúng là vô liêm sỉ! Sao chị ta có thể lừa gạt trẻ con như em chứ!”
Quý Nhiễm vô tình chỉ ra sự thật:
“Vì em quá ngốc nghếch, trong nhà có chuyện gì em cũng đi nói ra ngoài. Người ta nói như vậy là tốt cho em thì em đã tin họ, chị dâu của em mới là người nhà của em đấy.”
Cuối cùng Quý Yên Nhiên cũng hiểu tại sao anh trai cô ấy lại chê cô ấy ngốc nghếch rồi.
“Không phải vì em quá tin tưởng chị ta hay sao? Chị ta là bạn bè của chị, còn là thanh mai trúc mã với anh trai...”
Quý Nhiễm nghe không nổi nữa:
“Ở đâu ra mà thanh mai trúc mã chứ? Vu Phương với anh trai em cách nhau tận ba tuổi, anh ba của em học vượt một lớp mới trở thành bạn cùng lớp của cô ta một năm.
Cái này mà cũng gọi là thanh mai trúc mã? Nếu xét ra thì anh hai của em mới là thanh mai trúc mã của cô ta.”
Quý Yên Nhiên kinh ngạc: “Chuyện này mà cô ta cũng lừa em sao!”
Mẹ chồng dẫn bọn trẻ đi dạo, Tống Thời Hạ trở về phòng ngủ khóa cửa lại.
“Em chuẩn bị đi tắm, chỗ bị ná b.ắ.n trúng hơi đau. Lát nữa anh bôi thuốc giúp em nhé.”
Sau khi em gái mình rời đi thì Quý Duy Thanh không đọc sách được nữa, anh không hiểu cách đối xử với mọi người, nhưng không có nghĩa anh là kẻ ngốc.
Chỉ là anh không thể nào hiểu tại sao Vu Phương lại nhắm vào gia đình anh thôi.
Anh không hề qua lại gì với Vu Phương, cũng không biết mình đã đắc tội cô ta khi nào.
Anh nhớ anh hai của anh thích trêu chọc Vu Phương, cô ta thì lúc nào cũng la lối ồn ào, chẳng lẽ vì chuyện này mà muốn trả thù anh ư?
Nếu không, anh nghĩ mãi cũng không hiểu nguyên nhân vì sao Vu Phương lại xúi giục Quý Yên Nhiên gây chuyện ở trong nhà nữa.
“Đau lắm à? Để anh đi lấy thuốc nhé.”
Tống Thời Hạ chỉ vào cái bàn: “Em có mang vào rồi, anh không cần đi lấy đâu.”
Cô nhìn vào gương, phát hiện trên lưng mình đã đỏ lựng lên.
Lúc đó cô cũng không cảm thấy đau nhiều, chỉ đau nhói lên rồi thôi.
Cô không hề hối hận khi tố cáo rồi tịch thu công cụ phạm tội của bọn nhóc.
Người trưởng thành bị b.ắ.n trúng một cái cũng đau chứ đừng nói đến hai đứa nhỏ, lực sát thương của ná cao su không phải dạng vừa đâu.