Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 150

Tống Thời Hạ không có quần áo dự bị nên đành mặc bộ đồ ngủ màu xanh biển của Quý Duy Thanh.

Bộ đồ ngủ của Quý Duy Thanh cũng đơn điệu y như con người anh, nhưng Tống Thời Hạ lại thích anh như thế, thói quen xấu của cô chính là bắt nạt “người thành thật” mà.

Dáng người Quý Duy Thanh cao gầy, Tống Thời Hạ mặc áo ngủ của anh thì vạt áo dài đến giữa đùi, có thể cử động thoải mái mà không sợ lộ hàng.

Thực ra thì cô muốn kiểm tra giới hạn của anh ở đâu, nên mới cố tình ăn mặc như thế này.

Trước đây cô rất nhiều video con gái mặc áo của bạn trai, cô cũng rất tò mò muốn biết phản ứng của anh sẽ như thế nào.

Khi Tống Thời Hạ mới vào thành phố thì làn da của cô không được trắng như bây giờ, mà là màu nâu khỏe mạnh.

Dựa vào chế độ ăn uống dinh dưỡng và thói quen làm việc, nghỉ ngơi đều đặn, nên cô đã dưỡng được làn da trắng hồng này.

Nếu không nói ra thì người khác khó mà tin rằng cô là một cô gái nông thôn.

Thậm chí Vu Phương nhà bên còn tưởng cô là tiểu thư nhà giàu đỏng đảnh kia kìa.

Quý Duy Thanh nhìn một cái rồi quay đi, dường như không bị ảnh hưởng gì.

Tống Thời Hạ cũng không thấy thất vọng, cô ngồi ở bên giường nói: “Anh giúp em kiểm tra vết thương trên lưng đi, em có cảm giác lưng mình sưng lên rồi.”

Cô cố tình không cởi ra hết mà chỉ tháo hai cúc áo trên rồi kéo cổ áo xuống, để lộ bờ vai trắng ngần mịn màng.

Quý Duy Thanh đứng dậy, đi đến ngồi xuống phía sau cô, ngón trỏ và ngón giữa của anh ấn vào vết thương trên lưng cô.

“Chỗ này.”

Tống Thời Hạ đau đớn hít một hơi thật sâu: “Nhẹ một chút đi, anh định g.i.ế.c vợ mình à!”

Quý Duy Thanh cầm lấy thuốc mỡ, bóp ra đầu ngón tay một ít.

Anh bôi thuốc mỡ lên chỗ bị đau, Tống Thời Hạ rùng mình.

 

Thuốc này mát lạnh, cảm giác phải lạnh gấp đôi dầu cù là ấy chứ.

“Xong chưa anh?”

Thuốc này không bôi cũng được, lạnh c.h.ế.t đi mất, tuy cũng đỡ đau hơn một chút rồi.

Người phía sau không nói gì, Tống Thời Hạ quay người lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

DTV

Cô chớp mắt, giả vờ ngây thơ vô số tội: “Cũng không phải là chưa từng được thấy bao giờ, anh còn nhìn tới mê mẩn như thế à?”

“Còn chưa bôi thuốc xong.”

Bàn tay bôi thuốc lướt qua sống lưng của cô, khiến cho da đầu của Tống Thời Hạ tê rần.

Làn da trên lưng cô trắng nõn, mềm mịn, khi chạm vào lại thấy ngứa ngáy khó chịu.

Tống Thời Hạ cũng không để ý tới hình tượng nữa, cô nằm ngã ra giường cười khúc khích, eo bị anh ôm chặt.

Áo ngủ trượt xuống eo cô, để lộ toàn bộ tấm lưng ngọc ngà.

Tống Thời Hạ chắc chắn ban ngày anh sẽ không chạm vào mình, thế nên cũng không hề cảm thấy lo lắng.

Quý Duy Thanh thật sự chỉ sờ thôi chứ không làm thêm gì nữa.

Ngay khi Tống Thời Hạ cảm thấy đã đến lúc phải đứng dậy thì cô lại bị anh kéo lại.

Nếu cô nghe không lầm thì còn có tiếng gỡ thắt lưng nữa thì phải?

Thực tế đã chứng minh cô không nghe lầm.

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh chủ động tấn công kể từ khi kết hôn, hơn nữa còn là ôm cô vào lòng từ phía sau.

Cô không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu anh.

 
Bình Luận (0)
Comment