Tống Thu Sinh lau mặt, với độ may mắn của em gái anh, có khi nằm chơi cũng kiếm được cả đống tiền ấy chứ.
Vịt quay của Toàn Tụ Đức đúng là danh bất hư truyền.
Tống Thời Hạ lại một lần nữa bị sự thiếu hiểu biết của mình vả mặt, có thể là sau này mùi vị đã thay đổi rồi.
Gia đình họ đã đặt chiếc bàn lớn nhất trong sảnh, khách ra vào đều có thể nhìn thấy đại gia đình này.
Diêu Tuyết đến ăn vịt quay cùng đối tác để chúc mừng lần hợp tác này, cô ấy vừa bước vào cửa tiệm đã nhìn thấy Tống Thu Sinh.
Kể từ khi cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ kết thúc không mấy tốt đẹp thì hai người đã không gặp lại nhau nữa.
Diêu Tuyết rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì được anh ấy, Tống Thu Sinh không chịu phối hợp với cô ấy gì cả.
Cô ấy giả vờ như không quen biết anh ấy, đi lướt ngang qua.
Tống Thu Sinh đang ăn ngon lành, có khi bạn gái cũ trùm bao tải từ phía sau cũng chẳng phát hiện ấy chứ.
Diêu Tuyết tức giận nghiến răng nghiến lợi, còn Tống Thời Hạ thì lén lút xem trò hay.
Một lớn hai nhỏ đều chủ động gắp thức ăn cho cô, tưởng cô chưa từng ăn nên rất ân cần cuốn vịt quay cho cô, sợ cô không quen.
Tống Thời Hạ cười tươi nhìn hai đứa nhỏ, lại ghét bỏ ông anh trai ngố tàu của mình.
Trên bàn ăn, cô cố tình hỏi về thành tích học tập của hai đứa con nhà chị cả, còn ra vẻ kinh ngạc:
“Bọn nhỏ mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể thử học lại vài năm xem sao. Có thể bọn nhỏ đi học quá sớm nên nền tảng hơi yếu. Học cao đẳng cũng có rủi ro nhất định mà.
Huống chỉ anh rể còn đang trong thời điểm quan trọng chờ thăng chức, lỡ đâu có người lấy đó làm cớ để hạ bệ anh ấy thì sao.”
Chuyện thế này nói nhẹ thì nhẹ, mà nói nặng thì cũng nặng, chỉ sợ đối thủ cạnh tranh sẽ lấy đó đả kích mình thôi.
Nếu cố tình thêm mắm dặm muối một chút thì có thể sẽ thật sự ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh rể.
Những người ngồi trên bàn ăn không ngờ Tiểu Tống lớn lên ở nông thôn lại có thể suy nghĩ chu đáo như vậy.
Bọn họ không nghĩ rằng việc nhờ vả quan hệ để con cái đi cửa sau sẽ có nguy cơ gì.
Nhưng lỡ như có người tố cáo như Tống Thời Hạ đã phân tích thì sao đây?
Quý Nhiễm kéo áo của chồng mình ở dưới gầm bàn, cô ấy thực sự rất lo lắng.
Trần Khang cân nhắc một hồi rồi nói:
“Học lại hai năm cũng không sao, còn nhỏ quá mà học cao đẳng kỹ thuật thì học được cái gì chứ.”
Hai năm sau thì vị trí của anh ấy đã ổn định rồi, lúc đó thu xếp cũng không muộn.
Tống Thời Hạ đưa ra ý tưởng, cô có bằng cấp 2, dư sức dạy kèm cho học sinh tiểu học rồi.
Kế hoạch tổ chức trại hè luyện thi tại nhà của cô được mọi người ủng hộ nhiệt tình.
Quý Yên Nhiên cũng muốn tham gia, nhưng đáng tiếc chị dâu chỉ có thể dạy cấp hai mà thôi.
Mục đích chính của Tống Thời Hạ là cho hai đứa nhóc nhà chị cả một bài học nhớ đời, để chúng phải vất vả học xuyên hè, tránh cho chúng rảnh rỗi suốt ngày bắt nạt các em nhỏ.