Hôm nay là một ngày cuối tuần bình thường, nhưng lần đầu tiên Quý Duy Thanh quấy rầy giấc ngủ của cô.
Cô còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Quý Duy Thanh bế xuống giường.
Tống Thời Hạ nhắm mắt lại dựa vào người anh, không muốn động đậy. Quý Duy Thanh thì kiên nhẫn thay quần áo cho cô.
Cô đột nhiên bừng tỉnh trong lúc đang đánh răng, có phải Quý Duy Thanh đã bị người ta đoạt xác rồi không?!
Tống Thời Hạ cùng anh lên xe, xe ô tô dừng lại trước một tiệm chụp ảnh.
“Nơi này có thể chụp ảnh cưới.”
Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng được đưa đi trang điểm, mặc váy cưới xong, lúc bước ra cô vẫn có cảm thấy khó tin.
Chuyện gì đây, Quý Duy Thanh mà lại dẫn cô đi chụp ảnh cưới, còn là lúc cô chưa tỉnh ngủ?
Cô nhéo nhéo cánh tay Quý Duy Thanh, đúng là người thật rồi.
“Làm sao anh biết chúng ta còn cần chụp ảnh cưới thế?”
Cô không tin anh tự mình nghĩ ra chuyện này đâu.
Quý Duy Thanh nói thật:
“Thầy anh nói thanh niên bây giờ rất thích chụp ảnh cưới. Anh đã nghiên cứu rồi, tiệm này chụp ảnh đẹp nhất đấy.”
Tống Thời Hạ không biết nụ cười của mình bây giờ là cười tươi hay là cười ruồi nữa, cô cảm thấy là có thể là cái trước.
Cô không giấu được nụ cười trên môi.
Chụp ảnh cưới cùng người mình thích đã thỏa mãn tiếc nuối không được mặc váy cưới của cô rồi, dù váy cưới trong cửa hàng này không đẹp nhưng cô vẫn rất vui vẻ!
Cửa hàng có khá ít đạo cụ, phong cách cũng ít, Tống Thời Hạ không chọn được, Quý Duy Thanh chọn hết tất cả các kiểu.
“Cứ chọn ra tấm em thích nhất rồi treo nó trong nhà là được.”
Tống Thời Hạ cảm thấy người đàn ông này học quá nhanh.
Nhưng nói đầu óc anh đã được mở mang cũng không đúng, lúc cần thì mạch não thẳng đuồn đuột của anh vẫn không kịp bắt sóng.
Tóm lại, cô rất hài lòng với hiện tại.
Cô chọn kiểu tóc của tiểu thư thời Dân Quốc, lọn tóc được uốn xoăn tròn trông rất dễ thương.
Quý Duy Thanh biến thành một anh chàng thiếu gia bảnh bao, anh vẫn mặc áo sơ mi, nhưng lại cởi bỏ vài chiếc cúc trên trước đây luôn được cài cẩn thận.
Tóc anh được vuốt thành kiểu rẽ ngôi giữa lãng tử ăn chơi.
Hai mắt của Tống Thời Hạ sáng rực lên khi nhìn thấy phong cách mới của anh.
Cô lục lọi đống đạo cụ để tìm cặp kính gọng vàng rồi đeo lên cho anh.
DTV
Anh lập tức từ một tay chơi biến thành một thiếu gia nho nhã, cái loại muốn chiếm đoạt mọi thứ ấy...
Tống Thời Hạ nháy mắt với anh: “Công tử, anh dẫn người ta đi đi ~” Mau mau nhốt cô lại, chiếm lấy cô đi.
Quý Duy Thanh búng nhẹ trán cô, trong mắt lấp lánh ý cười.
“Đưa em đi đâu?”
Khuôn mặt Tống Thời Hạ đỏ bừng, c.h.ế.t mất thôi, lúc trước cô không biết anh cười lên lại quyến rũ như vậy.
Cô nắm lấy tay anh, Quý Duy Thanh phối hợp nắm lại, lúc chụp ảnh cũng không buông ra.
Nhiếp ảnh gia không khỏi trêu chọc vợ chồng họ thật khắng khít.
Chụp ảnh xong, Tống Thời Hạ xoa xoa bả vai.
“Nếu anh nói trước hôm nay chụp ảnh cưới thì chúng ta có thể dẫn bọn trẻ đi theo để chụp ảnh gia đình rồi.”
Quý Duy Thanh kéo cô ngồi xuống nghỉ ngơi: “Tết năm nào trong nhà cũng sẽ chụp ảnh gia đình mà.”