“Giỏi quá, các con muốn phần thưởng gì nào?”
Đám nhóc nhà cô tự học ở nhà cũng được hạng nhất!
Phải thưởng mới được!
Quý Nguyên nói: “Con muốn ăn bánh kem bơ ạ.”
DTV
Tống Thời Hạ đáp không thèm nghĩ: “Ừm, được thôi, thưởng cho con bánh kem bơ, Dương Dương thì sao?”
Quý Dương lắp bắp: “Con... con...” Cậu bé còn chưa nghĩ ra mình muốn cái gì.
“Không vội, con cứ từ từ nghĩ đi.”
Quý Duy Thanh nhìn ba người tương tác với nhau, không ai để ý tới mình, cứ như anh là người ngoài vậy.
Cả nhà nắm tay nhau cùng về nhà, hai đứa bé được người lớn bảo vệ ở bên trong.
Tống Thời Hạ nhìn thấy Trần Kiều.
Mỗi lần gặp Trần Kiều, hình như cô ta đều rất mệt mỏi, chăm mấy đứa bé nghịch ngợm vất vả tới vậy ư?
Trần Kiều rất hâm mộ Tống Thời Hạ.
Từ khi thấy Tống Thời Hạ đi ra từ tòa nhà đối diện, cô ta đã hâm mộ vô cùng, cảm thấy cô tốt số.
Con của Tống Thời Hạ mới 5 tuổi, chồng còn trẻ tuổi giỏi giang, sung sướng hơn cô ta nhiều.
Tống Thời Hạ chỉ nhắc nhở hai câu đơn giản, sắc mặt vốn đang nhợt nhạt của Trần Kiều lại càng tái hơn.
Sau khi Trần Kiều hốt hoảng rời đi, Tống Thời Hạ hỏi Quý Duy Thanh: “Có phải em nói chuyện thẳng thắn quá không?”
Hình như cô bị anh dạy hư rồi, nói chuyện cũng thẳng đuột theo anh.
Quý Duy Thanh lại không hề thấy có vấn đề gì: “Em chỉ nói cho cô ấy biết trước mà thôi.”
Còn chuyện cô ta có chịu nghe hiểu hay không thì dù sao đây cũng là sự thật mà.
Trần Kiều về đến nhà thì đi thẳng vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng lại.
Hai đứa con riêng nhìn cô ta một cái, tiếp tục cắm đầu làm bài tập.
Cuối cùng vẫn là con gái hay tò mò, Hoắc Tuyền hỏi: “Dì ấy làm sao thế?”
Hoắc Lễ vẫn cặm cụi viết: “Không biết, chị đi mà hỏi dì ấy.”
Hoắc Tuyền lắc đầu: “Bỏ đi, chị không muốn quan tâm dì ấy, mắc công dì ấy lại tưởng bở.”
Trần Kiều ngồi trong phòng lau nước mắt.
Cô ta không trách Tống Thời Hạ nói chuyện Hoắc Khải và vợ cũ đi xem phim cho mình biết, chẳng qua là cô ta cảm thấy khó xử mà thôi.
Trong lòng cô ta vẫn luôn biết Hoắc Khải chưa quên vợ cũ.
Lý Mộng Tuyền có địa vị quá quan trọng trong lòng Hoắc Khải, tên của Hoắc Tuyền là kết hợp từ tên của Hoắc Khải và Lý Mộng Tuyền.
Mặc dù Lý Mộng Tuyền bỏ chồng bỏ con về thành phố tái giá, nhưng Hoắc Khải cũng chưa từng oán trách nửa lời.
Trần Kiều cảm thấy, dựa vào tấm lòng rộng lượng và hiền lành của mình, chỉ cần có thể chính thức gia nhập căn nhà này, cùng Hoắc Khải đỡ đần cho nhau.
Sau này đám trẻ lớn lên, có tương lai rộng mở thì xem như mình không uổng công sống lại một kiếp.
Nhưng sao Hoắc Khải lại có thể liên tục qua lại với Lý Mộng Tuyền như thế chứ.
Trần Kiều ấm ức không biết trút vào đâu, chỉ có thể một mình cam chịu.
Cô ta thậm chí còn không dám chất vấn Hoắc Khải, sợ anh ta thẹn quá hóa giận mà quay về với vợ cũ.
Nghĩ đến danh tiếng tốt của Tống Thời Hạ ở khu gia quyến, ai cũng khen cô tốt tình.
Cô gặp ai cũng cười tủm tỉm chào hỏi, không thích nói xấu sau lưng người khác.
Có người hỏi thăm nhờ cô chỉ cách nấu cơm, cô cũng chia sẻ thật lòng không hề giấu giếm