Thật ra lúc ở trong thôn Trần Kiều cũng từng được khen như thế.
Nhưng bây giờ trong nhà ngổn ngang biết bao là việc, Hoắc Khải mặc kệ gia đình, chỉ biết giao tiền lương ra.
Cô ta phải hầu hạ hai đứa con riêng của chồng, lại tìm việc rửa rau ở căn tin, mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi.
Tính ra, người bạn duy nhất đồng trang lứa mà cô ta quen biết chỉ có Tống Thời Hạ mà thôi.
Hoắc Khải chê cô ta rửa rau ở căn tin làm anh ta xấu mặt, vợ của giảng viên đại học sao có thể đi rửa rau chứ?
Chẳng lẽ cô ta không muốn tìm một công việc vẻ vang đẹp mặt hơn sao?
Hoắc Khải cảm thấy tiền lương của mình dư sức nuôi cả nhà, nhưng đàn ông không mó tay vào việc nhà, chỉ giỏi nói cái mồm, làm sao biết mọi thứ đắt đỏ ra sao.
Hai đứa bé ở nhà thích ăn thịt, tiền lương của anh ta đúng là đủ nuôi cả nhà đấy, nhưng mỗi tháng không thừa lại đồng nào.
Huống hồ gì cô ta còn chưa đi mua thêm một bộ đồ mới nào cho mình.
Tống Thời Hạ cùng thôn với cô ta tới đây, ngày nào cũng mặc váy đẹp, kiểu dáng khác nhau, chỉ cần ở nhà chăm con là đủ.
Người lạnh lùng như giáo sư Quý còn biết giúp vợ rửa rau dọn bát, mẹ chồng thường mang thịt thà tới cho.
Khu gia quyến này ai cũng hâm mộ Tống Thời Hạ lấy được người chồng tốt.
Trần Kiều càng nghĩ lại càng thấy tủi thân, đây đúng là cuộc sống mà mình muốn ư?
***
Tống Thời Hạ đang giúp Quý Duy Thanh dọn hành lý.
Anh đột nhiên có nhiệm vụ, phải đi công tác tạm thời, có thể hết kỳ nghỉ hè cũng chưa chắc đã về được.
Hai người trầm mặc không nói gì, Tống Thời Hạ xếp quần áo, Quý Duy Thanh thì bỏ quần áo đã xếp xong vào vali.
Quý Duy Thanh nhiều lần “lơ đễnh” nhìn về phía cô.
Cô gái bình thường lúc nào cũng líu ra líu rít nay lại im thin thít, không nói tiếng nào.
Tống Thời Hạ đột nhiên nghiêng đầu: “Có cần mang theo rượu thuốc không? Anh vẫn tới chỗ lần trước à?”
“Ừ, vẫn là chỗ đó, lần này thầy không đi.”
Quý Duy Thanh nói thời tiết nóng bức, cộng thêm đường xá xa xôi xóc nảy, nên chỉ phái giáo sư dưới 50 tuổi qua đó.
Cô biết, sau này những nhiệm vụ đi công tác như thế còn có rất nhiều.
Khó khăn lắm cuộc sống của hai vợ chồng mới hòa hợp thế này, tính cách của hai người cũng dần thay đổi cho hợp với đối phương.
Nhưng đột nhiên phải xa cách như thế, tâm trạng của Tống Thời Hạ cũng tụt dốc phong thanh.
Cái này thì khác gì lúc đang yêu đương nồng nhiệt thì phải yêu xa đâu.
Được rồi, không thể xem là yêu đương nồng nhiệt được.
Nhưng người vốn tính hờ hững chậm tiêu như Quý Duy Thanh cũng bắt đầu biết chủ động, nên cũng không khác gì yêu đương nồng nhiệt cho lắm.
Cô quay lại ôm lấy anh, vùi đầu trong n.g.ự.c anh, giọng hơi khàn nói:
“Anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, trời nóng nhớ uống nhiều nước, em và các con ở nhà chờ anh.”
DTV
Quý Duy Thanh vuốt nhẹ mái tóc đen dài của cô:
“Lúc anh vắng nhà, em đừng đi đâu một mình, dù có muốn giúp đỡ người ta thì cũng phải lượng sức mà làm, để anh nhờ mẹ tới đây ở với em nhé.”
Tống Thời Hạ từ chối đề nghị của anh:
“Mẹ còn phải chăm sóc Yên Nhiên nữa, con bé đang trong giai đoạn học hành quan trọng, lần trước em ở nhà với các con vẫn ổn đấy thôi.”