Nhắc tới chuyến công tác lần trước, lại không thể thiếu chuyện cô xả thân bắt cướp.
Lòng dạ Quý Duy Thanh rối bời, anh không hiểu cảm giác này là gì, đành phải dặn tới dặn lui.
Nói xong câu cuối, Tống Thời Hạ đẩy anh ra:
“Lần đầu em biết anh nói nhiều như thế đấy, anh cứ yên tâm đi, em không phải trẻ con, nhất định sẽ lượng sức mà làm.”
Tống Thời Hạ lấy rượu thuốc ra.
“Cái này ba dùng xong thì nói là hiệu quả tất tốt, trước khi trời mua chỉ cần bôi lên chân thì bệnh phong thấp cũng không đau nữa.”
Không hổ là rượu thuốc do cả đống dược liệu đắt tiền ngâm chung, chỗ nào đau thì bôi vào đó.
Cô lại vỗ một chai khác:
“Cái này chưa dùng thử bao giờ, chắc hiệu quả cũng thế, có cho nhân sâm với hà thủ ô mà, làm sao mà tệ được.”
Tống Thời Hạ nhét rượu vào hành lý của anh, những 10 chai.
Loại rượu ngâm táo đỏ cẩu kỷ thì cô không sớt ra, đàn ông uống vào cũng không có tác dụng gì.
Cô lại vào bếp lấy một cái túi ra:
“Ngày mai lên xe thì anh để cái này trên xe, những lúc còn lại thì nhớ xách theo nhe, chịu khó một tí nha.”
Nhét vào vali luôn thì nặng quá, lỡ như dây ra quần áo của anh thì tiêu.
Cầm tay thì tiện hơn một chút, cộng lại còn không nặng bằng một lốc bia ấy chứ.
Hai đứa bé vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì thi được 100 điểm, vừa nghe tin ngày mai ba phải đi công tác thì lập tức ỉu xìu.
Tống Thời Hạ xoa đầu cả hai:
“Mẹ làm bánh kem bơ trái cây nhé? Chúng ta cùng ăn với ba, đúng lúc mẹ vẫn còn thiếu phần thưởng đã hứa cho hai đứa.”
Nỗi buồn ba sắp đi công tác lập tức bay biến.
Bánh kem bơ trái cây mới đúng là chân ái, hai đứa nhỏ lập tức chạy theo sau lưng mẹ lấy lòng.
Quý Duy Thanh lại bị bỏ rơi, lời an ủi hai đứa bé còn chưa kịp nói ra khỏi miệng nữa, xem ra không cần nói nữa làm gì.
Tống Thời Hạ nướng bánh, Quý Duy Thanh thì tiếp tục đảm nhiệm nghĩa vụ máy đánh trứng chạy bằng cơm.
Thím Phùng gõ cổng.
Tống Thời Hạ còn chưa rửa tay, Quý Dương đã chạy xộc ra như một quả đạn pháo nhỏ.
Tống Thời Hạ vội gọi với theo: “Con chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.” Cậu bé mặc quần lửng như thế, lỡ như ngã thì đau lắm.
Quý Dương cực kỳ đắc ý, lúc trước toàn là em trai mở cửa, hôm nay cậu bé phản ứng nhanh hơn cả em trai luôn.
Thím Phùng vừa vào đã bế Quý Dương lên, Quý Dương giãy dụa không có kết quả thì xụ mặt lại.
DTV
“Cháu làm món gì thế, đứng ngoài cổng đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Nói xong, bà nhìn thấy giáo sư Quý đang bận rộn trong bếp, chậc chậc kinh ngạc:
“Cháu giỏi thật đấy, có thể khiến giáo sư Quý tự mình xuống bếp giúp đỡ thế này.”
Tống Thời Hạ mỉm cười bế lấy Quý Dương rồi đặt cậu bé xuống, để cậu bé tự chạy đi chơi:
“Cháu đang làm bánh kem cho bọn nhỏ, thưởng cho hai đứa nhỏ vì thi được 100 điểm.
Ngày mai anh ấy phải đi công tác, không biết phải đi bao lâu, hôm nay phải giúp cháu làm việc nhà để dỗ dành cháu chứ.”
Quý Dương đi một bước mà quay lại đến ba lần, mẹ chỉ ôm cậu bé có một cái thôi.