Thím Phùng trêu ghẹo cô: “Nhìn hai cháu ân ái chưa kìa, thím nhìn cứ như uống cả chai mật ấy.”
Uống cả chai mật thì gắt cổ c.h.ế.t mất, Tống Thời Hạ tưởng tượng thôi đã rùng mình một cái.
Cô với anh đâu có mùi mẫn tới mức đó chứ?
Cô lắc lắc đầu, rót mật ong ra: “Thím tìm cháu có chuyện gì thế ạ?”
Hôm nay thím Phùng mới nhớ tới việc chính.
“Căn tin bảo thím hỏi cháu là nhà cháu có bán gà với vịt không?”
Tống Thời Hạ chỉ vào gà và vịt trong sân:
“Thím trêu cháu đúng không? Nhà cháu có nuôi mấy con đâu, căn tin không mua được gà với vịt ạ?”
Gà vịt lớn chừng này nuôi trong chuồng toàn là con nhỏ, căn tin không đến mức không mua được gà vịt, phải mua lại từ chỗ cô đấy chứ?
Thím Phùng cũng thấy đám người ở căn tin dở hơi.
Gà vịt lớn tầm này thì được bao nhiêu thịt chứ, thế mà lại giao nhiệm vụ này cho bà.
DTV
“Thím không đùa đâu, người ta nói gà vịt cháu nuôi nấu lên ngon lắm, lần đó đúng lúc có lãnh đạo tới nữa.”
Lần trước có một vị lãnh đạo tới căn tin, có lãnh đạo nhà trường đi theo.
Nghe nói món ăn nổi tiếng ở quê vị lãnh đạo kia là gà hầm nấm, lúc đó căn tin không có gà, thím Phùng bèn mua một con gà nhỏ ở nhà Tống Thời Hạ chữa cháy.
Vị lãnh đạo kia chỉ ăn mỗi món gà hầm nấm, cả con gà chưa đến 1 cân đã bị lãnh đạo ăn hết sạch, thậm chí còn múc nước hầm chan ăn.
Chờ lãnh đạo đi rồi, đầu bếp chính của căn tin nếm thử nước canh còn thừa.
Ông ấy thề thốt cho rằng nhất định là thịt gà đã nâng tầm món ăn lên, ngày xưa ông ấy nấu gà hầm nấm chưa bao giờ ngon như thế.
Tống Thời Hạ cho gà vịt ăn mớ rau thừa trong vườn.
Rau tưới nước linh tuyền nên khiến chất thịt của chúng cũng ngon hơn.
Hình thể của gà vịt cũng nặng hơn gà vịt cùng tháng nuôi bên ngoài từ vài lạng đến nửa cân, cũng sẽ không lớn quá thể, người khác nhìn vào chỉ cảm thấy cô nuôi kỹ mà thôi.
Nhưng gà cũng chỉ mới hơn 1 cân thôi, làm sao thịt sớm như thế được.
“Thím nhìn rau củ quả trong vườn nhà cháu đi, tốc độ rau lớn sắp không kịp tốc độ cung cấp cho căn tin rồi.
Gà vịt cháu nuôi để ăn cho yên tâm, thím bảo căn tin mua ở ngoài đi.”
Khó khăn lắm mới nuôi được mấy con gà, nhà mình còn chưa được ăn, nếu bán hết cho người ta thì phí quá.
Thím Phùng chỉ tới hỏi giúp mà thôi, căn tin bị từ chối cũng vô cùng thất vọng, may mà cũng mua được gà ở nhà khác.
Lần này lãnh đạo chỉ ăn có hai muỗng canh, tuy không nói gì, nhưng đầu bếp cũng hiểu là thịt gà không ngon.
Bọn họ cũng khó hiểu, không biết vì sao gà nhà đồng chí Tiểu Tống lại ngon như thế.
Nhưng thầm nghĩ người ta trồng rau cũng siêu như vậy, biết nuôi gà nuôi vịt cũng là chuyện bình thường.
Đầu bếp hôm nay cũng là người hôm trước đã nấu, ông ăn thử một miếng canh.
“Cũng được, canh gà bình thường, xem ra vẫn phải làm việc với đồng chí Tiểu Tống mới được.”
Tống Thời Hạ bưng bánh bông lan nóng hổi mới ra lò, cắt phần mép bánh thừa ra chia cho hai con mèo nhỏ tham ăn trong nhà.