Đến cả Quý Dương hay đỏng đảnh cũng không cưỡng lại được sức hút của bánh kem bơ trái cây.
Trong sân, ba mẹ con cười nói vui vẻ với nhau, Quý Duy Thanh chỉ cảm thấy cánh tay siêu nhức mỏi.
DTV
Anh nhớ nước ngoài có bán máy đánh trứng, hay là viết thư nhờ bạn mua giúp nhỉ.
Tống Thời Hạ đi vào bếp, rón rén đi tới bên cạnh hôn chụt lên má anh một cái.
“Anh vất vả rồi, tiếp theo cứ giao cho em đi.”
“Để anh làm cho, em hướng dẫn anh là được.” Tự nhiên anh cảm thấy cánh tay không còn đau nữa rồi.
Tống Thời Hạ đứng bên cạnh dạy anh bóp kem bơ ra.
Mặc dù không có đầu bắt kem, nhưng trong nhà ăn, làm đơn giản một chút cũng được.
Cuối cùng, cô cắt trái cây thành miếng nhỏ rắc lên trên, cho thêm mứt dâu lên, bấy nhiêu đã đủ cho hai đứa bé thỏa mãn reo lên hoan hô rồi.
Tống Thời Hạ cố ý quệt một miếng kem bơ, thừa dịp anh không để ý mà trét lên mặt anh.
Quý Duy Thanh ngẩn ra một giây, sau đó túm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô.
“Đừng có lãng phí đồ ăn.”
Tống Thời Hạ l.i.ế.m sạch kem bơ trên tay, liếc anh một cái rồi chớp mắt đúng kiểu con nai vàng ngơ ngác: “Em không có lãng phí.”
Quý Duy Thanh:...
Cô kiếm chuyện với anh, nhưng anh lại không thể làm gì cô.
Đêm nay hai người đều không muốn đi ngủ, Tống Thời Hạ nằm trong lồng n.g.ự.c anh, câu được câu không nói chuyện với anh.
Quý Duy Thanh cũng không nói nhiều, nhưng lại chăm chú lắng nghe.
Tống Thời Hạ nằm kề sát trong lòng anh, vuốt vuốt bàn tay có vết chai nhẹ của anh, thỉnh thoảng lại cắn một cái.
Thời đại này không có điện thoại, chỗ của anh lại không thể viết thư, cô còn thảm hơn yêu xa nữa.
Quý Duy Thanh đột nhiên mở miệng: “Sổ tiết kiệm anh để trong tủ quần áo, mật mã là...”
“Suỵt!” Tống Thời Hạ nói tiếp, “Tiền lương của anh đã đủ rồi, tiền trong sổ tiết kiệm em không cần dùng tới đâu.”
Quý Duy Thanh khó hiểu:
“Nhà mình do em quản chuyện tiền nong, em đừng tiếc tiền, cứ lấy mà mua quần áo đi.”
Cách đền bù duy nhất anh có thể nghĩ ra chính là tiêu thật nhiều tiền cho cô.
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:
“Em đâu có tiếc tiền mua quần áo đâu, trong tủ toàn là quần áo của em kia kìa, anh nhìn trong đó có mấy bộ là của anh?”
Tiền lương mỗi tháng của Quý Duy Thanh cao như thế, lại cực kỳ tiết kiệm, chỉ có mấy cái áo sơ mi thay qua thay lại, Tống Thời Hạ làm sao mặt dày mua quần áo mới cho mình mãi được.
“Em không phải kiểu người để bản thân chịu thiệt thòi đâu, anh đừng lo cho em, nếu anh mà gầy đi thì biết tay em.”
Cô ở nhà có ăn có uống, có người chơi cùng, rốt cuộc là ai đáng thương hơn đây.
Lần trước Quý Duy Thanh đi một chuyến, lúc về đã gầy sọp đi.
Lúc đó cô và anh chưa có tình cảm gì mấy, nên cũng chẳng thấy xót cho lắm.
Quý Duy Thanh vẫn nói mật mã cho cô biết, Tống Thời Hạ nghĩ hôm nào phải đi kiểm tra xem số dư có bao nhiêu mới được.
Mấy năm nữa bất động sản phát triển, có thể đi mua vài tòa nhà để đầu tư.
Cô nhớ mang máng giá hàng sẽ tăng một thời gian ngắn, không biết cụ thể là năm nào, tiền nằm trên tay chỉ sợ càng lúc càng mất giá thôi.