Hàn Dung không nói đỡ cho bọn trẻ.
Bà cảm thấy Tiểu Tống nói rất đúng, trẻ con thỉnh thoảng dung túng cũng được, nhưng riêng vấn đề an toàn thì phải giáo dục thật nghiêm khắc.
“Ở nhà con với anh trai chạy nhảy thế nào cũng được, nhưng ngoài đường đông người qua lại như thế, lỡ như con với anh trai đi lạc, mẹ và bà nội sẽ lo lắng lắm đấy, các con biết chưa.”
Quý Nguyên rụt rè cầm tay cô.
“Mẹ ơi, bọn con không chạy lung tung nữa đâu.”
“Thế mới ngoan, biết sai mà sửa là bé ngoan. Bây giờ các con còn nhỏ, chờ sau này các con lớn rồi, có thể tự mình đi ra ngoài, mẹ và bà nội sẽ không trông chừng các con nữa.”
Quý Nguyên reo lên: “Con không muốn, con muốn mẹ trông chừng bọn con.”
Tống Thời Hạ vẫn đùa:
“Bây giờ nói thì hay lắm, sau này nếu trông chừng con tiếp, chỉ sợ con sẽ chê mẹ phiền thôi.”
Quý Nguyên vội lắc đầu, Quý Dương cũng không phục, hai đứa sẽ không chê mẹ phiền đâu.
Đến trung tâm mua sắm tiếp theo, rốt cuộc Tống Thời Hạ cũng không nhịn được nữa, đành phải xin tha.
“Mẹ ơi, bên ngoài nắng nóng quá, bọn nhỏ phơi nắng đỏ bừng rồi kìa, chúng ta vào trong ngồi nghỉ đi.”
Hiếm hoi lắm Hàn Dung mới kiếm được người đi dạo phố cùng.
Lúc này bà mới sực nhận ra, da Tiểu Tống trắng như thế, phòng chừng ít khi ra ngoài phơi nắng lắm.
“Ôi mẹ quên mất, chúng ta vào trong tìm chỗ ngồi nghỉ đi.”
Tống Thời Hạ mua kem đậu đỏ cho mình với hai đứa nhỏ, mẹ chồng cô thì không ăn kem lạnh.
Trong khu nghỉ ngơi của trung tâm mua sắm này có mấy băng ghế dựa, trong này cũng không đông lắm.
Tống Thời Hạ và mẹ chồng mỗi người bế một đứa bé ngồi xuống ghế.
Bên cạnh cũng có một người phụ nữ đang ôm một bé gái chỉ chừng hơn 1 tuổi.
Đôi mắt to tròn đen láy của cô bé cứ nhìn chằm chằm vào Tống Thời Hạ, Tống Thời Hạ cũng trêu lại cô bé.
Kế đó còn có một cụ bà có vẻ hiền lành và một người phụ nữ ngồi nói chuyện phiếm với nhau, chắc là người nhà rồi.
Người phụ nữ kia sắc mặt hồng hào, cô bé con cũng trắng như bông bưởi, xem ra gia cảnh cũng không tệ.
Tống Thời Hạ và mẹ chồng nghỉ ngơi một lát thì lại bị bà dắt đi dạo.
Cô cảm thấy may mắn vì trong trung tâm mua sắm này chẳng có mấy đồ có thể mua, quần áo cũng ít mẫu mã lựa chọn.
Thậm chí Tống Thời Hạ chỉ mua hai đôi giày canvas màu trắng mà thôi, vừa rẻ lại mang được lâu.
Tống Thời Hạ phải từ chối rất nhiều lần mới gạt bỏ được ý định mua đồ trang điểm cho cô của mẹ chồng.
Cô cũng chẳng đi đâu, không cần trang điểm làm gì, mua thỏi son đánh cho tươi tắn là được.
Cô cũng mua thêm cho mình một hộp kem dưỡng da, sau đó mua kem bôi cho trẻ em.
Mẹ chồng cầm hai đôi giày da lên: “Đôi này con mang thì đẹp lắm, đừng có mang giày vải mãi như thế chứ.”
Tống Thời Hạ không muốn mua, giày da vừa đắt vừa đau chân.
“Mẹ à, con mang giày da không quen, giày vải mang được lâu mà còn thoải mái nữa, con đã mua hai đôi rồi đây.”
Nhưng dù cô từ chối thế nào đi nữa thì cũng không thể làm lại sự nhiệt tình và hào phóng của mẹ chồng.
“Đồng chí à, gói đôi giày da này cho tôi nhé, lấy số 35 ấy.”