Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 165

Nói thật, đôi giày này rất đẹp, kiểu dáng tương tự như giày Mary Jane ở tương lai, nhưng một đôi giày da gần 30 đồng, bấy nhiêu tiền đủ mua hai đôi giày vải rồi.

Chủ yếu là đường xá bây giờ quá xấu, mang giày da đi ra ngoài thật sự rất uổng.

Hàn Dung kiên nhẫn khuyên nhủ cô:

DTV

“Con gái ai cũng thích làm đẹp cả, sao tới con lại thích mộc mạc đơn giản thế.

Mẹ thấy lần nào con cũng mang giày vải hết, con nhìn đi, đôi giày da này đẹp biết bao.”

Tống Thời Hạ buồn cười:

“Mẹ chồng nhà người ta toàn mong cưới được một cô con dâu cần kiệm, giỏi giang lo liệu việc nhà.

Mẹ thì toàn muốn tiêu tiền cho con, nói ra sẽ khiến không ít người ngưỡng mộ c.h.ế.t mất.”

Hàn Dung mỉm cười:

“Mẹ biết con là cô gái biết điều, A Thanh thường đi công tác không ở nhà, người làm mẹ chồng như mẹ phải giúp thằng bé chăm sóc ba mẹ con các con chứ.

Đây là chuyện vốn dĩ A Thanh phải làm, con đừng thấy ngại hay áp lực gì. Mẹ biết con thật lòng đối đãi với bọn nhỏ, mẹ cũng thật lòng yêu thương, quý mến con.”

Bọn trẻ nhạy cảm, có thể khiến hai đứa bé đều yêu thích như thế, Tống Thời Hạ nhất định không thể nào là người xấu xa tồi tệ được.

Suy ra, bà cũng muốn đối xử tốt với Tiểu Tống hơn một chút.

Vốn dĩ bà định nói chuyện cha ruột của hai đứa bé cho Tiểu Tống nghe từ hồi Đoan Ngọ.

Nhưng dường như Tiểu Tống đã đoán được từ trước nên cũng không kinh ngạc gì, chỉ nói đừng để bọn trẻ biết chuyện này.

 

Chờ sau khi bọn trẻ lớn lên hãy quyết định xem có nên nói cho chúng biết hay không.

Tiểu Tống thật lòng yêu thương bọn trẻ, bà sẽ không để Tiểu Tống chịu thiệt thòi về mặt vật chất.

Tống Thời Hạ mang theo giày mới của mình, lại mua cho hai đứa bé mỗi đứa một đôi giày xăng-đan, hai đứa lập tức đổi giày ngay tại chỗ.

Hàn Dung cười không khép miệng được: “Con nhìn con chưng diện cho bọn nhỏ thành thế nào đi.”

Tống Thời Hạ vừa mua cho hai đứa bé hai bộ đồ ngắn tay và quần cộc giống hệt nhau, chợt nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào vọng tới từ dưới lầu.

Hàn Dung cầm giày cho hai đứa cháu, tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Cô nhìn xuống dưới lầu, hình như chỗ ngồi nghỉ ở dưới có người đang cãi nhau thì phải.

Tống Thời Hạ thấy mẹ chồng muốn chạy xuống hóng chuyện, hối hả trả tiền, thuận tiện từ chối hai đứa bé.

“Quần áo mới phải giặt xong mới mặc được, bây giờ không thể mặc.”

Quý Dương và Quý Nguyên lập tức ỉu xìu, nhưng vẫn xung phong muốn tự cầm quần áo của mình.

Tống Thời Hạ không hiểu, rõ ràng hai bộ đồ đều giống hệt nhau, có cần phải chia rõ ra như thế hay không.

Mẹ chồng nói trẻ con mau lớn nên không cho cô mua nhiều.

Tống Thời Hạ bèn mua số lớn một chút, như vậy mặc lên sẽ hơi rộng một chút, quần ngắn thì hai đứa bé cũng không giẫm trúng trượt chân.

Tống Thời Hạ đi theo sau lưng mẹ chồng chạy xuống tầng.

Rất nhiều người vây quanh khu nghỉ ngơi kia, đương sự đang tranh chấp và người phụ nữ ban nãy cùng mẹ chồng của cô ấy.

 
Bình Luận (0)
Comment