Người phụ nữ kia khóc thút thít, tóc xõa ra, vẫn ôm chặt đứa bé ở trong lòng.
Bà cụ mặt mày hiền lành kia bây giờ đã thay đổi 180 độ, thốt ra toàn mấy lời mắng chửi tục tĩu.
“Tao đã nói rồi mà, mày ăn diện diêm dúa như vậy đi ra ngoài, hóa ra là vì lén lút ngoại tình sau lưng con trai tao!”
Ngay từ đầu Tống Thời Hạ đã chú ý thấy người phụ nữ kia ăn mặc rất khí phái, tuy không phải kiểu thời thượng nhất, nhưng so với người đồng trang lứa thì vẫn bắt mắt hơn hẳn.
Mặt của người phụ nữ kia hằn rõ dấu bàn tay, khóc lóc luôn miệng nói không biết bà cụ kia.
Cô ấy ra sức che chở cho đứa bé trong lòng, khóc lóc cầu cứu xung quanh.
Nhưng không biết tại sao, đám người đứng xem bên ngoài đều tin lời bà cụ kia.
Tống Thời Hạ nghe có người đứng bên cạnh nói chuyện với nhau.
“Chuyện riêng của nhà người ta thế này tốt nhất là đừng xen vào, vừa rồi người phụ nữ kia còn ngồi cười cười nói nói với mẹ chồng, mình lên giúp đỡ, nói không chừng lại rước thêm phiền toái, coi chừng vạ lây.”
“Đã sinh con rồi, sao vẫn không chịu an phận chứ, may mà hôm nay có mẹ chồng của cô ta đi cùng, bằng không ở nhà lại có thêm mấy cái sừng.”
DTV
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, trông có vẻ ngoan hiền, không ngờ lại ngoại tình, phải thèm khát cỡ nào chứ...”
Mấy gã đàn ông cười hề hề, Tống Thời Hạ nghe không nổi nữa.
“Mẹ, mẹ dắt hai đứa nhỏ cách xa một chút, sẵn tìm cơ hội báo cảnh sát đi.
Mặc kệ là việc riêng của nhà người ta hay là hiểu lầm thì cũng không thể đánh người ngay giữa ban ngày ban mặt như thế được.”
Tống Thời Hạ sợ mẹ chồng mình sẽ hoảng nên không dám nói ra suy đoán của mình.
Bà cụ kia vung tay lên nửa đường thì bị người ta túm lấy cánh tay.
“Dì à, đánh người không giải quyết được vấn đề, cháu cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng.
Hay là báo cảnh sát đi, để cảnh sát bắt người tình của cô ấy lại không tốt hơn à?”
Tuy Tống Thời Hạ đoán bà cụ này không phải mẹ chồng của cô gái kia, nhưng cô và mẹ chồng là phụ nữ tay yếu chân mềm, còn dắt theo hai đứa bé, nếu đối chọi thẳng mặt thì không sáng suốt cho lắm.
Người phụ nữ kia thấy Tống Thời Hạ thì không khác gì nhìn thấy cứu tinh, vội ôm con nhào tới quỳ xuống trước mặt Tống Thời Hạ.
Vừa rồi cô ấy thấy Tống Thời Hạ dẫn theo con cái, người như thế chắc chắn không phải cùng phe với bà cụ kia được.
Cô ấy khóc lóc nói:
“Em gái à, chị biết em là người tốt, xin em cứu chị với, bà ta muốn cướp con của chị, chị thật sự không biết bà ta.
Chị không ngoại tình, bà ta hỏi tên của chị với con chị, chị thề, nếu chị nói láo thì sẽ c.h.ế.t không được yên.”
Cô ấy khóc lóc, nói năng lộn xộn, đứa bé trong lòng cũng khóc lên.
Tống Thời Hạ thầm thở dài, cô không thể mặc kệ được.
“Chị đứng lên trước đi, ở đây có đông người làm chứng cho chị như thế, chị có cứng cứ gì thì cứ nói lớn ra đi.”
Cô sợ bà cụ kia có đồng phạm nên kéo hết toàn bộ quần chúng vây xem vào.
Tới lúc đó, dù thằng con hay đồng phạm của bà ta chạy tới đánh ghen thì cũng có thể dựa vào quần chúng vây xem để bảo vệ, không để cho người phụ nữ này và đứa bé bị mang đi.