Người phụ nữ kia nghe cô nói vậy thì tuyệt vọng vô cùng, không ai tin mình cả.
Tống Thời Hạ đỡ cô ấy dậy, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô ấy: “Tôi tin chị, phối hợp với tôi đi.”
Tống Thời Hạ nhìn bà cụ kia, cố ý dẫn dắt.
“Dì à, nếu dì có bất mãn với con dâu thì cũng không thể đánh dập như thế, con gái nhà người ta làm dâu nhà dì, không phải là để nối dõi tông đường cho nhà dì sao?”
Bà cụ kia phun nước bọt, nếu không phải Tống Thời Hạ tránh nhanh thì đã bị phun dính chân rồi.
“Nhà tôi vét hết tài sản mới cưới được cô ta, cô ta về mấy năm không đẻ được quả trứng nào, khó khăn lắm mới mang thai thì lại là một con vịt trời.
Con trai tôi không nỡ để cô ta chịu khổ, khuyên tôi đối xử với cô ta tốt một chút, kết quả cô ta dám ngoại tình!
Cô ta ngày nào cũng được ăn ngon ngủ kỹ, béo tốt trắng trẻo, chỉ khổ thằng con tôi vất vả làm việc nuôi cô ta.”
Lời nói của bà cụ này khiến quần chúng vây xem cảm thấy khó chịu.
Bây giờ là xã hội mới, nam nữ kết hôn đều ngang hàng với nhau, đâu phải lấy chồng theo chồng như xã hội cổ đại đâu.
Dù trọng nam khinh nữ thì cũng không nên nói huỵch toẹt ra như thế, lãnh đạo cũng nói phụ nữ có thể gánh nửa đầu trời cơ mà.
Bà cụ này độc mồm độc miệng như thế, con gái ai vào nhà đó đúng là chẳng khác nào nhảy vào hố lửa.
Nhưng cũng có mấy người đàn ông với những gì bà ta nói.
“Theo tôi thấy, hạng đàn bà không nghe lời thế này nên đánh cho vài trận, để xem còn dám léng phéng hay không.”
Tống Thời Hạ lạnh lùng liếc qua một cái, đối phương lập tức nhìn đi nơi khác.
Tống Thời Hạ nhìn người phụ nữ kia: “Chị gái, chị có muốn nói thêm gì không?”
Người phụ nữ kia ôm con lùi lại phía sau:
“Tôi không quen biết gì bà ta, chồng tôi tên Tô Ái Dân, tôi là vợ của quân nhân!”
Mọi người xôn xao, có người tin nhưng cũng có người không tin, bà cụ kia lập tức luống cuống.
Cái khác thì bà ta còn dám nói dối, lỡ như nói xấu quân nhân, bị kéo đi xử b.ắ.n thì sao bây giờ.
Một gã đàn ông mặc áo khoác ố vàng xông vào.
“Mẹ! Rốt cuộc con cũng tìm được mọi người rồi!”
Đối phương bước tới muốn kéo tay người phụ nữ kia, còn định cướp lấy đứa bé.
Người phụ nữ hét lớn trốn ra sau lưng Tống Thời Hạ.
Có người thấy tình hình không đúng nên xông lên giúp cản người.
“Đồng chí à, có gì thì từ từ nói, anh xem nữ đồng chí kia sợ tới mức này rồi.”
“Liên quan gì tới các người, Tú Chi, cô tới đây cho tôi!”
Đối phương mặt mày bặm trợn, quả thực rất phù hợp với hình tượng người làm việc nặng nhọc.
Tống Thời Hạ nhìn tay chân mảnh khảnh của mình, đánh không lại đối phương, chỉ có thể tiếp tục kéo dài thời gian mà thôi.
“Anh trai à, anh bình tĩnh lại đi, anh dọa em bé khóc rồi kìa.”
Gã đàn ông kia mặc kệ tất cả, xông lên muốn kéo Tiền Tú Chi.
Người phụ nữ kia ra sức ôm chặt con mình.
Tống Thời Hạ cố ý đề cao âm lượng:
“Dì à, không phải dì nói con trai mình thương vợ thương con lắm à? Bây giờ sao cứ như kẻ thù g.i.ế.c cha thế?
Quần chúng vây xem như chúng tôi không thể trơ mắt nhìn con trai dì kéo vợ về nhà được!
Lỡ như xảy ra chuyện gì, nói không chừng tất cả chúng tôi lại bị xem là đồng lõa mất.”