Ban đầu hai người chỉ ngồi đó cùng nói chuyện nhà với nhau.
Bản thân cô ấy cũng nhẹ dạ cả tin nói thông tin cá nhân, bao gồm tên tuổi của cô và tuổi của em bé ra.
Nói chuyện một hồi, bà cụ kia nói là đi ra ngoài một lát, nhờ cô ấy trông chừng đồ giúp.
Sau đó lại có một người đàn ông tới hỏi đường, bà cụ kia đột nhiên quay về tát cô ấy một cái, mắng cô ấy ngoại tình, làm cô ấy choáng váng chưa kịp hiểu gì.
Sau đó mọi chuyện bung bét ra, một cô gái tốt bụng ra mặt kéo dài thời gian giúp cô ấy, mẹ chồng của cô gái kia thì báo công an giúp.
Càng nghĩ, Tiền Tú Chi lại càng thấy sợ hơn.
Lúc tỉnh táo lại, cô ấy mới nghĩ ra, mụ già và gã đàn ông kia không chỉ muốn cướp con của cô ấy.
Bọn chúng còn muốn bắt cô ấy về làm vợ chúng, sau đó bán con gái của cô ấy đi.
Nếu như không phải gặp được người tốt bụng, rất có thể cả đời này cô ấy cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại cha ruột mất.
Đồng chí công an làm việc rất nhanh.
Bên này Tống Thời Hạ cho lời khai xong đi ra, bên kia gã đàn ông và bà cụ kia cũng đã khai ra tất cả.
Hai người này không phải mẹ con, con trai của bà ta là người khác.
Gã đàn ông này là cháu của bà ta, con trai bà ta thì tàn tật bẩm sinh, lại ở nông thôn, không lấy được vợ.
Bà ta phụ trách chọn vợ cho con mình, thằng cháu thì chuyên môn cướp trẻ con.
Theo như lời khai thì chúng đã thành công lừa bán được mấy người.
Cô vợ trước đây bà ta tìm cho con trái chạy trốn, ngã xuống núi c.h.ế.t rồi.
Bà ta còn chưa được bế cháu nội, chỉ có thể ra ngoài tìm mục tiêu mới.
Tiền Tú Chi ôm trẻ con, lại ăn mặc đẹp đẽ hơn người bình thường, bà ta hỏi han.
Biết được Tiền Tú Chi còn một đứa con trai nữa thì bà ta cho rằng Tiền Tú Chi nhất định rất mắn đẻ, có thể giúp nhà mình nối dõi tông đường.
Nghe lời khai, dường như bà ta không hề cảm thấy điều mình làm là sai trái.
Theo bà ta thấy, chưa thành công thì sẽ không tính là phạm tội, Tiền Tú Chi cũng chẳng mất miếng thịt nào.
DTV
Mãi tới khi công an nói sẽ bắt con trai bà ta thì bà ta mới nổi nóng.
Tiền Hưng Quốc tức giận mắng:
“Bà cảm thấy con trai bà vô tội, nhưng con gái nhà người ta lại bị các người hại!”
Bà ta không phục:
“Ông đừng có ăn nói lung tung, là con ranh kia tự mình chạy trốn nên ngã chết, sao lại thành con trai tôi g.i.ế.c người được.
Là do nó đoản mệnh, làm sao có thể trách chúng tôi được, phụ nữ không phải đều nên kết hôn sinh con, lấy con trai tôi cũng có c.h.ế.t đâu.”
Tiền Hưng Quốc chỉ muốn đánh cho mụ già này một trận, may mà đồng chí công an kéo ông đi ra ngoài.
Trần Khang nghe kể xong toàn bộ, cũng phải giật mình trước độ mặt dày của bà ta.
“Anh bớt giận, đừng vì loại người xấu xa đó mà ảnh hưởng tới sức khỏe của mình, pháp luật sẽ xử lý cả nhà bà ta.”
Tiền Hưng Quốc cố dằn cơn giận xuống:
“Hôm nay may mà có mẹ và em dâu của cậu, bằng không... bằng không hậu quả đúng là khó lường.”
Nói xong, ông lại lau mặt, người làm cha như ông đúng là thất bại mà.