Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 172

Trần Khang châm chước nói: “Dù là ai gặp phải chuyện này cũng sẽ ra mặt giúp đỡ thôi.”

“Không, cậu không hiểu đâu, đồng chí Tống thông minh nên mới giúp được.

Chỉ có một mình cô ấy thấy tình huống không đúng mà đi ra giúp kéo dài thời gian, đồng chí công an cũng khen cô ấy cảnh giác cao.

Cô ấy thế nào rồi, chờ chuyện này xong xuôi, tôi sẽ tự mình tới đó cảm ơn cô ấy.”

Trần Khang cười khổ, anh thế này có được xem là hưởng sái Tiểu Tống không nhỉ.

Tống Thời Hạ nhăn nhó đi ra, cô cảm giác mu bàn chân của mình sưng tấy lên.

Có câu gì ấy nhỉ, phải biết lượng sức mình, cô cảm giác mình đúng là không biết lượng sức gì cả.

Đồng chí công an khen cô nhưng không khác gì đổ dầu vào lửa: “Nếu không nhờ cô ngáng chân thì có thể đối phương đã chạy rồi.”

Tống Thời Hạ mếu máo, lần sau cô sẽ không bao giờ làm liều nữa, cô tin đồng chí công an nhất định có thể bắt được người xấu.

Lần này không có phần thưởng, nhưng cô giúp người ta không phải vì phần thưởng.

Mẹ chồng nói cho cô biết cha ruột của Tiền Tú Chi là cục trưởng Tiền, ông ấy là lãnh đạo của anh rể, cô lập tức cảm thấy thế giới này đúng là nhỏ bé.

Hàn Dung nghĩ lại vẫn thấy sợ:

“Mẹ sợ quá, không dám để con đi ra ngoài một mình nữa, con cứ ở nhà như thế cũng được.”

Lúc trước bà không hiểu vì sao Tiểu Tống không thích ra ngoài, suốt ngày cứ ở nhà mãi thì ngột ngạt c.h.ế.t mất.

Bây giờ bà lại thấy may mắn vì Tiểu Tống không hay ra ngoài.

Quý Nguyên nắm tay nói: “Chờ con lớn lên thì có thể bảo vệ mẹ, con sẽ theo mẹ đi ra ngoài dạo phố!”

 

Tống Thời Hạ cười tủm tỉm: “Vậy mẹ sẽ chờ Nguyên Nguyên lớn lên bảo vệ mẹ nhé.”

Quý Dương nhỏ giọng nói thầm: “Con cũng có thể bảo vệ mẹ mà.”

Cô xoa mặt hai đứa, không hổ là con cưng nhà cô.

Người lớn nói chuyện cũng không tránh mặt đám trẻ.

Bộ não nho nhỏ của bọn trẻ chỉ có thể tiếp thu nội dung giới hạn, chỉ biết là bà người xấu muốn cướp em bé của dì kia, mẹ đã bảo vệ dì và em bé.

Mu bàn chân của Tống Thời Hạ bị sưng to, Trần Khang đưa mọi người đến bệnh viện trước, cục trưởng Tiền cũng đưa tài xế và xe cho họ dùng trước.

Bác sĩ xem xong thì nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là sẽ sưng một thời gian thôi.”

Hàn Dung theo bác sĩ đi lấy thuốc, Trần Khang hắng giọng một cái.

“Vừa rồi anh mới ăn cơm với anh trai em và bên nhà thầu, vừa ăn xong thì nhận được tin mà tới luôn đấy.”

“Ah trai em?”

Mới đó mà anh trai cô đã móc nối được với nhà thầu ư, vậy là anh ấy muốn bước vào giới bất động sản à?

“Đúng vậy, bọn họ ưng một mảnh đất, đúng lúc nó là dự án trong cục, mấy nhà thầu cạnh tranh đều ngang ngửa nhau, tiếp theo phải xem ý của cục trưởng Tiền.”

Tống Thời Hạ cười khẽ: “Mặc kệ kết quả ra sao đi nữa, cục trưởng Tiền tự có quyết định riêng của mình.”

Cô không để trong lòng.

Ngành bất động sản ở nội địa vừa phát triển, chính sách cho phép, nhưng rất ít người dám nhảy vào.

DTV

Giai đoạn đầu còn phải gom vốn nữa, anh trai cô có thể nhìn xa được như thế đã khá hơn rất nhiều người rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment