Dù không lấy được mảnh đất đó thì vẫn sẽ có nhiều lựa chọn khác.
Nếu thật sự không được thì vẫn còn có cô giúp đỡ, chọn tài liệu thì có vất vả gì đâu chứ.
Trần Khang còn cho rằng cô biết tin nhất định sẽ mừng rỡ, cục trưởng Tiền nợ cô món nợ ân tình lớn như thế, giúp đỡ một chút cũng chẳng sao.
Nào ngờ phản ứng của Tiểu Tống lại khiến anh ấy phải bất ngờ.
Hàn Dung cầm thuốc quay về, ngoại trừ thuốc uống ra còn có một bình dầu hoa hồng.
“Hôm nay đừng về nữa, trong nhà có mua một con gà mái còn chưa làm thịt, để mẹ hầm canh bồi bổ cho con.”
Tống Thời Hạ không thể nói lại mẹ chồng, bị bà kéo về nhà.
Quý Học Nhai ngồi canh điện thoại mà như ngồi trên đống lửa, không biết bà vợ gặp chuyện gì mà lại gọi điện nhờ ông báo công an.
Cảnh vệ viên gọi điện tới:
“Đồng chí Hàn báo công an giùm người khác, có người qua đường tranh chấp ấy mà.”
Quý Học Nhai thở phào một hơi:
“Mấy mẹ con không sao là tốt rồi, làm phiền cậu đi một chuyến rồi, không cần vào cùng đâu.”
Cúp máy một lúc thì đã nghe thấy tiềng còi xe vang lên ngoài cổng.
DTV
Hàn Dung chạy vội vào nhà:
“Anh ra sân sau làm thịt con gà giúp em đi, hầm canh gà cho Tiểu Tống bồi bổ.”
Quý Học Nhai nhìn ra cửa: “Có chuyện gì thế? Sao Trần Khang cũng đi cùng thế này?”
“Kể ra thì dài dòng lắm, anh đi g.i.ế.c gà trước đi, chờ lát nữa hãy nói.”
Tống Thời Hạ được hai đứa bé dắt hai tay, không biết còn tưởng cô bị thương nặng lắm ấy chứ, nhưng thật ra mu bàn chân của cô bị sưng thôi chứ không phải tàn tật.
Nhưng hai đứa bé lại cực kỳ kiên quyết, cảm thấy không ai đỡ thì cô sẽ ngã.
Để không phụ ý tốt của hai đứa bé, cô chỉ có thể phối hợp với chúng mà thôi.
Trần Khang đi theo sau lưng cũng phải bật cười.
Rốt cuộc hai đứa giặc con Quý Dương và Quý Nguyên này cũng gặp được người có thể xử lý chúng rồi.
Hàn Dung hầm gà, dược liệu nào đắt tiền thì đều bỏ hết vào, cây nhân sâm quý giá của Quý Học Nhai cũng bị bà vặt hai nhánh.
Quý Học Nhai cố bấm bụng hy sinh, tự nói với bản thân rằng Tiểu Tống là công thân của cả nhà, hầm nồi canh gà nhân sâm cho con bé là đúng rồi.
Cách vách, Vu Phương thấy Tống Thời Hạ được đỡ vào nhà thì rướn cổ nghe ngóng, muốn biết đã có chuyện gì xảy ra.
Mẹ của cô ta đi ra: “Nhà bên cạnh hầm canh gà à, có chuyện gì thế nhỉ?”
Vu Phương rũ mắt xuống:
“Con thấy hai đứa cháu trai nhà đó đỡ cô con dâu mới đi vào, chắc là mang thai rồi.”
“Thế thì đúng là tin vui thật rồi, mẹ phải qua đó chúc mừng mới được.”
Tống Thời Hạ bị ép ăn canh gà, canh gà mẹ chồng hầm bổ thái quá rồi.
Hàn Dung cứ luôn miệng cằn nhằn: “Ngày mai mẹ ra chợ mua cái chân giò hầm canh cho con, ăn gì bổ nấy.”
Tống Thời Hạ thiếu chút nữa phun canh gà ra: “Mẹ ơi, không cần đâu me, con ăn canh gà này là đủ rồi.”
Hàn Dung không đồng ý: “Bác sĩ nói con phải dưỡng ít nhất nửa tháng mới có thể hết sưng, phải ăn nhiều canh vào.”
Tống Thời Hạ lại hối hận vì mình không biết tự lượng sức.