Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 174

Quý Học Nhai bị vợ trừng mắt một cái, cũng hùa theo khuyên:

“Cứ nghe lời mẹ con đi, trong nhà cũng đâu phải không có điều kiện.

Lúc trước ba mẹ hành quân đánh giặc, muốn ăn miếng thịt cũng không có, các con lại chê ăn thịt nhiều quá nên ngán.”

Tống Thời Hạ thích ăn thịt, không thích ăn canh.

Nhất là sau khi ăn liền hai bát canh gà béo ngậy rồi, mẹ chồng còn định múc thêm cho cô bát nữa.

Đây không phải mẹ chồng đâu, đây là mẹ ruột mới đúng.

Tống Thời Hạ cầm chặt cái bát, không chịu buông tay:

“Mẹ à, con thật sự không ăn nổi nữa đâu, bụng con toàn là canh gà rồi, mình giữ lại bữa sau ăn tiếp nhé.”

Hàn Dung thấy cô như thế thì nói: “Thế cũng được, chỗ còn lại chừa cho con ăn.”

Tống Thời Hạ trợn tròn mắt, còn lại nửa nồi canh và nửa con gà đều để một mình cô ăn á!?

Nhân lúc mẹ chồng đi ra sân nói chuyện với hàng xóm, cô lặng lẽ xé đùi gà và ức ra đút cho hai đứa nhỏ.

“Đây là bí mật của ba mẹ con mình, nếu hai đứa mà nói cho bà nội biết thì mẹ sẽ không làm bánh kem cho hai đứa nữa đâu.”

Quý Nguyên mếu máo, Quý Dương cũng xụ mặt theo, bà nội nói thịt này là để cho mẹ bồi bổ mà.

Tống Thời Hạ vội năn nỉ hai đứa bé, còn không ăn nữa thì mẹ chồng sẽ đi vào nhà mất.

“Vài ngày nữa là chân mẹ sẽ khỏi thôi, mẹ không lừa các con đâu. Các con giúp mẹ giải quyết bát thịt này, về nhà mẹ sẽ nướng bánh quy dâu cho các con!”

Hai đứa bé không đỡ nổi viên đạn bọc đường của người lớn và bát thịt thơm ngon kia, ăn xong còn nấc một cái, đúng lúc bị Hàn Dung đi vào nhà nhìn thấy.

Hàn Dung vừa giận vừa buồn cười: “Ba mẹ con hay quá nhỉ.”

 

Quý Nhiễm dọn dẹp xong đi vào phòng, lúc leo lên giường thì Trần Khang đặt sách xuống.

 

“Lần này may nhờ có Tiểu Tống, cái ghế của anh xem chừng ổn rồi.”

Quý Nhiễm khó hiểu:

“Liên quan gì tới anh nữa? Em nhớ cục trưởng Tiền là người thiết diện vô tư, không thèm để ý mấy chuyện quan hệ mà.”

“Em nhìn em kìa, ý em là anh không đủ sức à?”

Quý Nhiễm cầm quạt hương bồ lên phe phẩy:

“Ý em không phải thế, là vì cục trưởng Tiền là người cổ hủ, trong mắt ông ấy, thanh niên đều phải trui rèn nhiều một chút mới được, sao lần này lại ổn chứ?”

Trần Khang vui vẻ nói:

“Thì vì Tiểu Tống lập công chứ sao, Tiểu Tống nhà người ta mới hơn hai mươi tuổi đã nhìn thấu âm mưu của đám buông người.

Cả đống người vây xem như thế, không ai nhìn ra có gì bất thường, toàn cho rằng đây là mâu thuẫn gia đình mẹ chồng con dâu.

Còn có người nhao nhao kêu bà già kia đưa Tiền Tú Chi về nhà đánh một trận.”

Liên tưởng tới cảnh kia, Quý Nhiễm lại thấy lo lắng:

“May mà gặp được Tiểu Tống, con bé còn trẻ nhưng thông minh, lại can đảm, còn dám giơ chân ra ngáng chân kẻ xấu, đúng là nghé con không sợ cọp mà.”

Trần Khang cười nói:

“Bây giờ đến cục trưởng Tiền cũng nói thế đấy, nói là tuổi đời không thể nói lên được cái gì, phải cho người trẻ tuổi cơ hội.”

Đối thủ cạnh tranh của Trần Khang cũng sàn sàn anh ấy, ưu thế của đối phương là có thâm niên, lớn hơn anh ấy 10 tuổi.

Anh ấy chuẩn bị hơn nửa năm vì đợt thăng chức này.

Vị trí của cục trưởng Tiền sẽ chọn ra từ một trong số hai người, nếu lần này anh không được chọn thì không biết phải chờ tới bao giờ nữa.

 
Bình Luận (0)
Comment