“Mẹ đừng nhéo nữa, đau quá đau quá, lỗ tai của con sắp đứt rồi!” Trần Học Dân hô hào nhanh, xin lỗi còn nhanh hơn.
Trần Học Nhân còn đang mạnh miệng cãi lại thì bị mẹ véo tai gào khóc.
“Mẹ là mẹ ruột của các con, lời mẹ nói ra câu nào cũng công bằng hết, các con muốn công bằng khác chứ gì, khi nào lớn rồi hãy nói nhé.”
Trần Tuyết Yến nấp sau lưng ba mình cười trộm, cuối cùng hè này sẽ không bị các anh ép làm bài giúp nữa rồi.
Tống Thời Hạ nhận được điện thoại của chị cả, báo là cả nhà chị sắp đến chơi, nên đã nướng một ít bánh quy, mùi bánh quy thơm lừng.
Cá nhân cô cảm thấy bánh quy ăn ngon hơn bánh xốp, bánh xốp cứng quá, còn hãy rơi vụn bánh tùm lum.
Mấy hôm trước cô nướng bánh quy gấu dâu và bánh quy thỏ nho, được hai đứa bé cực kỳ thích.
Tống Thời Hạ bắt ghế lên, mở tủ lấy hộp bánh quy ra.
Cô đang nghi hoặc sao hộp bánh lại nhẹ thế này, mở ra thì thấy bánh quy đã vơi đi phân nửa.
Được rồi, trong nhà có trộm.
Tống Thời Hạ cũng phải sợ luôn:
“Ngăn tủ cao như thế, sao các con dám trèo lên hả? Không phải mẹ không cho hai đứa ăn, lỡ như té ngã thì sao đây?”
Quý Nguyên rụt rè ngẩng đầu lên: “Là con muốn ăn nên anh mới lấy bánh cho con, anh không có ăn ạ.”
Tống Thời Hạ vừa tức vừa buồn cười, nhìn về phía Quý Dương:
“Dương Dương, bình thường con luôn bảo vệ em, mẹ rất yên tâm, nhưng lần này mẹ thật sự thất vọng về con đấy.”
Quý Dương bối rối: “Con xin lỗi.”
Hai đứa bé bình thường đều rất ngoan ngoãn, cô không nỡ phạt nặng.
Cô thở dài:
“Sau này mỗi ngày ăn ba miếng, không được lén ăn vụng nữa, có biết chưa.
Lần này hai đứa phạm lỗi, hai ngày nữa cũng không được ăn bánh quy, còn phải viết ba mươi chữ mỗi ngày nữa.”
Không ngờ mẹ lại phạt nhẹ như thế, hai đứa bé ngẩn ra một hồi mới lấy lại tinh thần.
Tống Thời Hạ đe dọa: “Còn dám tái phạm thì mẹ sẽ không bao giờ làm bánh quy nữa.”
Quý Nguyên vội vàng nói: “Lần sau con không dám nữa.”
Quý Dương nói xin lỗi, nhưng vẫn ỉu xìu không vui, mẹ nói rất thất vọng về cậu bé.
Quý Nguyên níu áo anh trai: “Anh ơi, em xin lỗi, toàn tại em tham ăn.”
Quý Dương không hề giận cậu bé:
“Là anh em mình trộm đồ, lần sau anh sẽ nhường bánh quy của anh cho em, em đừng có ăn vụng nữa nha?”
“Dạ!” Quý Nguyên gật đầu.
Hai cậu nhóc phạm lỗi, lầm lũi đi theo sau Tống Thời Hạ như cái đuôi nhỏ.
Tống Thời Hạ dừng lại: “Các con muốn chơi gì thì chơi, đi theo sau mẹ làm gì?”
Quý Dương nhìn sang chỗ khác, Quý Nguyên ngẩng đầu ưỡn ngực: “Anh trai nói làm sai thì phải bù đắp, làm cho mẹ nguôi giận.”
Tống Thời Hạ mỉm cười:
“Mẹ tức giận vì các con lén lút trèo lên cao, muốn ăn bánh quy sao không nói với mẹ?
Lỡ như bị ngã sẽ đi cà nhắc mấy ngày đấy, nếu nghiêm trọng thì còn phải nằm trên giường không đi đâu được nữa.”
Quý Nguyên bị dọa thì run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y anh trai, Quý Dương càng cúi thấp đầu hơn.
Tống Thời Hạ không dọa bọn nhóc nữa: “Đi chơi đi, nhưng không được trèo lên cao nữa đâu đấy.”