Bánh quy dâu tây sắp ra khỏi lò, trong sân tỏa ra mùi bơ thơm ngào ngạt.
Quý Nhiễm vừa qua khỏi cửa bảo vệ đã hít sâu một hơi: “Thơm quá, nhà ai nấu gì thế nhỉ?”
Trần Học Nhân nói: “Mẹ, con muốn ăn bánh ngọt.”
Quý Nhiễm gõ đầu cậu bé: “Ăn ăn ăn, trong đầu chỉ có ăn, điểm thi toán có 12 điểm mà còn đòi ăn.”
Trần Học Dân cảm thấy may mắn vì mình không nói gì, bài thi toán của cậu bé là 0 điểm.
Nhưng mà cậu bé vẫn bị đánh một cái.
“Còn cả con nữa, thi được 0 điểm, mẹ ném bài thi xuống đất rồi giẫm lên cũng được nhiều điểm hơn con, đầu óc con như thế này sao có thể là con của mẹ chứ?”
Quý Nhiễm nghĩ mãi mà không hiểu, chị ấy và chồng đều là thành phần trí thức, sao hai đứa con trai lại đần như thế chứ.
“Nhìn em gái con đi, lần nào thi cũng được hai con một trăm điểm, mẹ với ba con chưa bao giờ phải lo lắng về thành tích của con bé cả!”
Trần Học Nhân mạnh miệng nói:
“Điểm thi cao đến đâu thì cũng phải lấy chồng, điểm cao được cái gì đâu, sau này vẫn là con với anh trai chăm ba mẹ khi về già thôi.”
Quý Nhiễm giận nhưng không đánh được, trút giận lên người Trần Khang:
“Đây là cháu cưng mẹ anh dạy ra đó, còn nhỏ mà nói lời độc ác như thế, coi chừng ngày nào đó sẽ đứng ra chỉ trích cả anh đấy.”
Quý Nhiễm biết cách kiểm soát chồng thế nào.
Chỉ cần liên quan đến tiền đồ của anh ấy thì đầu óc anh ấy sẽ cực kỳ tỉnh táo, không thiên vị mẹ ruột.
Một giây trước Trần Khang còn thấy chuyện không liên quan đến mình, một giây sau đã lập tức thay đổi.
“Sau này nếu ba nghe thấy con nói như vậy nữa thì sẽ đưa các con đi bộ đội, nếu các con học hành không ra gì thì đi nhập ngũ bảo vệ tổ quốc còn hơn.”
Trần Học Dân và Trần Học Nhân bị bà nội chiều hư, nhưng đều sợ ba nhất.
DTV
Mẹ có bà nội quản lý không dám đánh bọn nhỏ, nhưng ba có thể quản lý bà nội.
Hai anh em nghe ba hù dọa thì hoảng sợ, bọn nhỏ nghe nói đi bộ đội rất cực khổ.
Trần Tuyết Yến nghe anh trai nói vậy thì trong lòng rất buồn, nhưng thấy ba mẹ đều nói thay cho cô bé thì lại không thấy buồn nữa.
Mợ xinh đẹp nói với cô bé là chỉ có người không có bản lĩnh mới nói con gái học hành vô dụng, bởi vì ưu thế duy nhất của bọn họ là sinh ra là con trai.
Cô bé cảm thấy rất có lý.
Anh trai ghen tỵ với cô bé, điểm của bọn họ cộng lại cũng không cao hơn một môn của cô bé, cho nên mới nói những câu kiểu như con gái đi học không có tác dụng gì.
Xảy ra một chút chuyện nhỏ trên đường, khi người nhà họ Trần đứng ở cửa thì Tống Thời Hạ đã nướng xong bánh quy.
Anh rể xách theo quà đến, Tống Thời Hạ cảm thấy rất đau đầu, cô cười chào hỏi rồi dẫn người vào trong.
“Anh chị đến chơi còn mang theo quà cáp làm gì, sau này em cũng không dám cho mọi người đến nữa.”
Quý Nhiễm cũng cười theo: “Lần đầu cả nhà chị đến, sao mà đi tay không được, chỉ là một số thứ bình thường thôi.”
Chị ấy đến đây nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên em dâu làm chủ nhà.