Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 192

Một giọng nữ sang sảng bỗng nhiên vang lên không đúng lúc.

“Dương Uy, cậu lại bắt nạt người khác, coi chừng tôi mách mẹ cậu đấy.”

Tay Tạ Nhiêu cầm hộp cơm, cô bé đến căn tin mua cơm cho mẹ thì gặp Dương Uy đang bắt nạt một cậu bé.

Dương Uy hơi do dự.

Tạ Nhiêu nghiêm túc nói:

“Học kỳ sau mẹ cậu sẽ dạy ngữ văn cho bọn tôi, ngày mai tôi sẽ đến nhà cậu mách mẹ cậu!”

Dương Uy mất kiên nhẫn vẫy tay: “Hôm nay mày may mắn đấy.”

Trần Học Nhân bị dọa nơm nớp lo sợ đi theo sau Tạ Nhiêu.

“Bọn họ là ai vậy?”

“Trùm ở đây, cậu thấy bọn họ thì cứ đi đường vòng, nếu không phải có tớ xuất hiện thì xác định cậu bị ăn đòn rồi.”

Trần Học Nhân mặt dạn mày dày nói: “Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về.” Cậu bé sợ đám người kia sẽ đuổi theo.

Tạ Nhiêu nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu.

“Lần đầu tớ gặp một cậu bé yếu đuối như cậu đấy, đi thôi, tớ tiện đường đưa cậu về nhà.”

Trần Học Nhân không muốn thừa nhận mình đang sợ.

Lúc trước cậu bé và anh trai làm mưa làm gió cũng chưa từng gặp loại học sinh côn đồ này, còn đòi lục soát đòi đánh người nữa chứ.

“Thế mà hai chúng ta lại tiện đường, cậu đừng nên đến đó chơi, bọn họ là một băng nhóm nhỏ, đợi cậu bị bắt nạt thì không biết trốn đi đâu khóc đâu.”

Đến nơi, Tạ Nhiêu còn hưng phấn hơn Trần Học Nhân.

 

“Hóa ra cậu là họ hàng nhà chị Tiểu Hạ sao?”

Trần Học Nhân không hiểu: “Đây là nhà cậu tớ, cậu nói mợ tớ sao?”

Tạ Nhiêu vui vẻ nói: “May mắn hôm nay có tớ đứng ra can thiệp đấy, cậu mau vào đi.”

 

Sắc mặt Trần Học Nhân xanh mét: “Tớ nói với cậu cái này, cậu đừng nói cho mợ tớ biết việc hôm nay được không?”

Tạ Nhiêu gật đầu:

“Tớ hiểu, cậu sợ mợ cậu lo lắng, chị Tiểu Hạ chắc chắn sẽ không trách cậu đâu, cứ yên tâm đi.”

Trần Học Nhân rất buồn rầu, tại sao tất cả mọi người đều thích mợ chứ.

Ân nhân cứu mạng cậu bé cũng thích cô, nhưng sau lưng thì đến cả thịt mà mợ cũng không cho bọn họ ăn.

Cơm tối chỉ có cháo loãng với đồ ăn kèm, bánh mì hấp được làm thành bánh mì nướng cắt lát.

Bánh mì nướng với trứng vô cùng thơm ngon, hai anh em nhà họ Trần ăn như hổ đói.

Buổi tối Tống Thời Hạ đến phòng của hai cậu nhóc.

“Dương Dương chuẩn bị thế nào rồi con?”

Với năng lực của Quý Dương, im lặng viết ra thì không có vấn đề gì, cô chỉ lo lắng nếu cậu bé không học thuộc được thì sẽ tự trách mình.

Cậu bé rất hay ôm trách nhiệm vào người, cô không muốn cậu nhóc chịu áp lực.

Ai ngờ Quý Dương gật đầu: “Con đã học thuộc hết rồi.”

Tống Thời Hạ ngạc nhiên vô cùng:

“Học thuốc hết rồi á? Sao con lại thông minh như vậy, chắc không phải là thần đồng đấy chứ!”

Quý Dương được khen thì ngại ngùng, không biết để tay ở đâu.

Quý Nguyên khoa tay múa chân, vui vẻ thay anh trai, còn sung sướng hơn khi bản thân được khen.

Cuộc thi ngày mai đúng giờ bắt đầu.

“Ai trong số các con đọc trước đây?”

Tối hôm qua Trần Học Nhân suy nghĩ phải trả thù mấy người kia thế nào nên không ôn tập gì.

“Để em trai đọc trước đi ạ.”

 
Bình Luận (0)
Comment