Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 193

Quý Dương tiến lên, sống lưng thẳng tắp, đọc hết bảng cửu chương không sai chỗ nào.

Trần Học Nhân mở to đôi mắt như chuông đồng.

Cậu bé không tin nổi: “Sao… sao em lại học thuộc hết rồi?”

Quý Nguyên đứng xem không ngại to chuyện, cậu bé ồn ào nói: “Anh trai em là thiên tài đấy!”

“Không thể nào, em mới bốn tuổi sao lại đọc được hết bảng cửu chương chứ!”

Khuôn mặt nhỏ của Quý Dương lạnh lùng mà nói: “Em còn có thể đọc ngược cơ.”

Nói xong cậu bé bắt đầu đọc thật to.

Đầu óc Trần Học Nhân rối tung, cậu bé không tin được mình lại thua, thế mà cậu lại thua một nhóc con.

Trần Học Dân thấy rất may vì mình không nhận khiêu chiến, nếu mà thua thì xấu hổ lắm.

DTV

Tống Thời Hạ đợi cậu bình tĩnh lại thì nói: “Con muốn thi tiếp nữa không?”

Vẻ mặt Trần Học Nhân mơ màng không biết phải làm sao, cậu bé lớn tiếng nói: “Mọi người đều bắt nạt con!”

Nói xong cậu bé xoay người chạy ra ngoài, Trần Học Dân đuổi theo sát phía sau.

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ nhún vai, mỉm cười với hai cậu nhóc: “Dương Dương làm tốt lắm, con muốn được thưởng gì nào?”

Quý Dương nhíu mày: “Con có thể đổi lấy phần thưởng mẹ không tức giận nữa không ạ?”

Tống Thời Hạ bất ngờ: “Mẹ có tức giận đâu?”

Quý Dương cúi đầu: “Chuyện con trộm bánh quy cho em trai mấy hôm trước ấy, con mong mẹ sẽ không giận nữa.”

Tống Thời Hạ không để ý đến mong muốn của cậu bé, cô ngồi xuống ôm cậu vào lòng.

“Sao con lại đáng yêu thế, mẹ hết giận lâu rồi, con có thể đổi sang nguyện vọng khác.”

Hai tai Quý Dương ửng đỏ, được ôm mà không hề đẩy ra: “Vậy con đổi thành lần sau mẹ không giận.”

Tống Thời Hạ giả vờ suy nghĩ: “Con không cần phần thưởng cho mình sao?”

 

Quý Dương vội vàng nói: “Sau này con sẽ lấy được nhiều phần thưởng hơn nữa.”

Tống Thời Hạ phối hợp với cậu:

“Nếu con muốn cho mẹ phần thưởng này thì mẹ sẽ nhận lấy, đây là một thẻ xua tan cơn giận nha.”

Quý Nguyên nghe không hiểu gì, cậu bé lại gần cũng muốn được ôm, ba người chụm lại vào nhau.

Lòng tự trọng của Trần Học Nhận bị đả kích cực lớn, cậu bé cúi đầu đá hòn đá trên đường: “Anh trai, em muốn về nhà.”

Trần Học Dân cũng muốn vậy, nhưng cậu bé nghĩ đến càng nhiều chuyện hơn.

Trở về sẽ bị mẹ quản lý, không biết khi nào bà nội mới về thành phố, thà ở đây còn tự do tự tại hơn.

“Cố nhịn đi, anh nghe ba nói cho chúng ta ở đây nửa tháng.”

Trần Học Nhân bực bội khó chịu: “Một ngày thôi em cũng không chịu nổi nữa.”

Vừa nói xong, hai đứa đã nghe thấy có tiếng cãi nhau.

Giọng nói của Dương Uy vang lên: “Sao hôm nay chỉ có một đồng?”

Sau đó có một giọng nữ lanh lảnh vang lên:

“Cậu nghĩ lấy được một đồng dễ lắm à, mẹ tôi luôn quản lý tiền trong nhà, đây là tiền tôi chôm từ túi của ba đó.”

Giọng vịt đực vang lên:

“Một đồng này chỉ có thể đổi lấy bình yên một tuần cho hai đứa mày, tuần sau phải là hai đồng.”

Hoắc Tuyền cực kỳ tức giận: “Tại sao cậu không đi cướp luôn đi!”

Trần Học Nhân nói nhỏ:

“Anh ơi, hôm qua chính là thằng này dẫn theo đàn em bao vây lục soát người em, may mà em chạy về được.”

Trần Học Dân ngẩng đầu ưỡn ngực:

“Đi, anh báo thù cho em, chúng ta đi làm anh hùng cứu mỹ nhân nào.”

 
Bình Luận (0)
Comment