Trần Học Dân vội vàng nói: “Con bé kia rất thích khóc, hai anh đều không chơi với con bé.”
Giọng điệu của Trần Học Nhân rất gợi đòn:
“Bà nội tớ nói sau này em gái sẽ đi lấy chồng, em gái thi cuối kỳ được điểm cao nhất cũng vô ích, nếu cậu làm em gái tớ thì sau này tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Tạ Nhiêu bắt đầu thu dọn sách bài tập.
DTV
“Không ngờ hai người lại là loại người này, các cậu xem tớ là em gái nhưng lại không coi em gái mình ra gì, uổng công tớ gọi hai người là anh.”
Trần Học Dân sốt ruột nói: “Ối, bọn anh nói em gái mình chứ không nói em, sao em lại tức giận chứ?”
“Đương nhiên phải tức giận rồi, các cậu không coi em gái mình là người thân, còn có thể xem tớ như bạn tốt sao?
Tớ hoàn toàn không tin người đối xử tệ với người nhà có thể đối xử tốt với bạn bè.”
Tạ Nhiêu ôm sách bài tập lên đi ra sân, Trần Học Nhân và anh trai tròn mắt nhìn.
“Anh à, cậu ấy nói vậy là sao?”
Trần Học Dân xoa cằm nói:
“Anh cũng không hiểu, hình như nói chúng ta đối xử với Trần Tuyết Yến không tốt, không muốn chơi với chúng ta nữa.”
Trần Học Nhân hậm hực chống nạnh:
“Tại sao chứ, chúng ta không bắt nạt Trần Tuyết Yến, tại con bé thích khóc, bà nội không thích con bé thì liên quan gì đến chúng ta.”
Trần Học Dân lắc đầu: “Anh không biết.”
Trần Học Nhân không còn tâm trạng học thuộc lòng nữa.
Tống Thời Hạ lên tầng gọi con dậy.
Quý Nguyên ôm cổ cô dụi: “Mẹ ơi con muốn ăn kem.”
Người cậu bé nóng hầm hập, có lẽ vì lúc ngủ quá nóng.
Tống Thời Hạ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy: “Được, hôm nay cho các con ăn một que kem bơ.”
“Tuyệt quá.” Hai cậu bé lập tức hưng phấn.
Tống Thời Hạ xuống tầng, phát hiện không thấy Tạ Nhiêu đâu, chẳng lẽ đã phát hiện ra hai đứa kia học dốt quá à?
Cô cười trên nỗi đau của người khác: “Hai đứa đã làm gì thế?”
Trần Học Nhân ủ rũ không vui: “Sao mợ lại nhắc đến Trần Tuyết Yến, làm cho Tạ Nhiêu tức giận.”
Tống Thời Hạ cười: “Là tại mợ sao?”
Trần Học Dân phàn nàn: “Nếu không phải tại mợ đột nhiên nhắc đến thì tại sao cậu ấy lại bỏ đi chứ?”
“À, Tạ Nhiêu là bạn của các cháu, còn Tuyết Yến không phải em gái của các cháu à?”
Trần Học Nhân nói: “Chuyện này không giống nhau.”
Tống Thời Hạ hỏi lại bọn nó:
“Chỗ nào không giống? Một người là em gái ruột, một người là bạn, có ai lại thấy bạn quan trọng hơn em gái chứ?”
Câu này khiến cho hai anh em dừng lại.
“Các cháu động một chút là nói sau này em gái sẽ đi lấy chồng, không phải người nhà của bọn cháu, có phải em trai nhà Ni Ni cũng nghĩ giống các cháu hay không?”
Trần Học Nhân vỗ bàn: “Vậy chúng cháu giúp cậu ấy đánh em trai đáng ghét kia một trận!”
Tống Thời Hạ cười như không cười mà nói: “Các cháu đúng là người anh trai nghĩa khí.”
Trần Học Dân vẫn còn lương tâm: “Chúng cháu nào dám bắt nạt Trần Tuyết Yến, chúng cháu còn bảo vệ con bé nữa!”
Mẹ coi em gái của bọn chúng là cục cưng, bọn họ còn lâu mới dám trêu cô bé.
Trần Học Nhân cũng tán đồng: “Đúng thế, trong ngõ có ai dám bắt nạt Trần Tuyết Yến đâu!”
Em gái vừa khóc thì hai đứa đã bị mắng, còn lâu cậu bé mới thích chơi với đồ nhõng nhẽo đó.