Tống Thời Hạ nhịn cười.
“Vào đi em, hôm nay có đề nào không hiểu thì em cứ hỏi đàn anh Trần Học Nhân nhé.”
Tạ Nhiêu không hiểu gì.
“Nhưng giáo viên giao bài tập cho em rất khó, Trần Học Nhân chắc chắn không làm được, chỉ có chị Tiểu Hạ biết làm thôi.”
Trần Học Nhân gật đầu liên tục.
“Giáo viên của em toàn giao đề mà chỉ có học sinh cấp hai mới làm được, anh là học sinh tiểu học, không làm được là bình thường.”
Trần Học Dân nhìn vở của Tạ Nhiêu, lại nhìn vở bài tập nghỉ hè trống không của mình.
Nếu Tạ Nhiêu học cùng lớp với cậu bé thì tốt bao nhiêu, cậu có thể chép bài tập của cô bé.
Tạ Nhiêu nhìn cậu bé: “Anh Học Dân thế nào vậy? Trông anh không vui lắm nhỉ.”
Khóe miệng Trần Học Dân giật giật, lấy cớ: “Bài tập của bọn anh cũng rất khó, cần mợ dạy bọn anh.”
Tống Thời Hạ không vạch trần bọn họ, bài tập lớp 5 thì có gì mà khó?
Trong nhà này chỉ có hai đứa nhóc của cô là thành thật nhật.
Tống Thời Hạ đứng dậy khỏi sô pha: “Các cháu làm đi, mợ đi gọi hai em trai dậy, bọn trẻ ngủ trưa hai tiếng rồi.”
Tạ Nhiêu lấy sách bài tập ra: “Chị Tiểu Hạ cứ đi đi, có anh Học Dân với Trần Học Nhân cùng dạy em rồi.”
Tống Thời Hạ cũng không biết nên nói gì bây giờ, hai thằng nhóc này thì dạy cái gì, không cản trở đã là tốt lắm rồi.
Cô ấy muốn nói sự thật cho Ni Ni biết nhưng Trần Học Nhân đã lấy danh dự ra thề độc rồi, tạm thời cô chỉ có thể giấu giếm giúp, xem bao giờ cậu bé bị lật tẩy.
Trần Học Nhân vẽ linh tinh vào vở mình, trong lòng khó chịu muốn biết một chuyện, cuối cùng không nhịn nổi mà hỏi.
“Tạ Nhiêu, tại sao cậu lại gọi cả họ tên tớ thế.”
Tạ Nhiêu thành thật đáp: “Bởi vì cậu là cậu bé nhát gan nhất tớ từng gặp, tớ không thể nào gọi cậu là anh được.”
Trần Học Nhân nghe xong càng đau lòng hơn.
DTV
Cậu bé lén lút học tập, còn rèn luyện thân thể, chắc chắn sẽ không để cho ân nhân đối xử khác biệt giữa cậu và anh trai.
Trong lòng Trần Học Dân đắc ý, cậu bé chẳng làm gì cả mà lại có một cô em gái.
Tống Thời Hạ đi xuống tầng: “Cháu muốn làm anh à? Không phải cháu có một em gái ở nhà sao?”
Trần Học Nhân lẩm bẩm:
“Không giống nhau, Tạ Nhiêu là ân nhân cứu mạng của cháu, Trần Tuyết Yến là quỷ đáng ghét.”
Nụ cười trên mặt Tạ Nhiêu cứng lại, cô thấy được cái bóng của Bình An trước đây trên người Trần Học Nhân.
Trước đây Bình An ỷ lại vào chuyện được mẹ yêu thương nên bắt nạt cô và em trai.
Sau này nhờ chị Tiểu Hạ giúp mới sửa được thói tư tật xấu của Bình An, để cậu ta học được cách tôn trọng người khác.
Bản tính của Trần Học Nhân bại lộ, nhưng lại không biết mình đứng trên bờ vực sắp bị người ta ghét.
“Tạ Nhiêu, sau này ngày nào tớ cũng chạy bộ với mợ, chắc chắn sẽ làm cho cậu thay đổi cách nhìn, một ngày nào đó cậu sẽ tâm phục khẩu phục gọi tớ là anh.”