Quạt điện nặng nề quay trong phòng khách, thổi bay cơn nóng mùa hè.
“Tám tám sáu tư, tám chín bảy mươi sáu… Ối, sao mợ đánh cháu?”
Trần Học Nhân ôm đầu, mặt mũi hậm hực.
Tống Thời Hạ cầm gậy dạy học:
“Đọc sai rồi, đây là bảng cửu chương cháu học thuộc trong hai ngày hả? Có muốn mợ nhắc lại với cháu Dương Dương đã học thuộc trong bao lâu không?”
Trần Học Nhân bịt lỗ tai lại:
“Cháu không nghe cháu không nghe đâu, em ấy thông minh còn cháu đần được chưa, cháu không giỏi bằng em ấy.”
“Tiếp tục học, hôm nay học xong cháu có thể ăn bánh kem với mấy đứa, không học được thì ngồi bên cạnh mà nhìn.”
Tống Thời Hạ nghĩ mãi mà không hiểu.
Mấy đứa trẻ ở lớp mẫu giáo đều được học bài tiểu học, mà trình độ của hai đứa học sinh lớp 5 này chỉ bằng lớp 3, cũng không biết chúng nó thi kiểu gì mà lên lớp được.
Cô hỏi bọn nó khi thi toàn thì làm kiểu gì, bọn nó nói nhẩm tính bằng tay hoặc vẽ que tính ra giấy.
Tống Thời Hạ tỏ vẻ cực kỳ nể phục, thảo nào có thể thi được 0 điểm, chắc dùng một phép tính nhân chia cộng trừ từ đầu đến cuối bài thi.
Còn bài thi ngữ văn của hai cậu bé thì cao điểm hơn một chút, ít nhất còn viết được mấy chữ, nhưng sai chính tả rất nhiều.
Có lẽ giáo viên không đọc nổi nữa và cũng không muốn tra tấn bản thân, chỉ cần bài văn có chữ thì sẽ bọn chúng mấy điểm.
Từ sau khi bị chú công an dạy dỗ phê bình thì Tống Thời Hạ không còn nghe tin bọn chúng bắt nạt người khác nữa.
Ngay cả hai đứa nhỏ cũng nói bọn nó kỳ lạ, hỏi ra thì mới biết là không làm chuyện gì xấu xa nên thấy rất kỳ lạ.
Nhìn đi, kẻ xấu hoàn lương luôn thấy bứt rứt không quen, Tống Thời Hạ cũng thấy rất xa lạ.
Hai ngày nay Tạ Nhiêu luôn đến đây là bài tập về nhà, khó khăn lắm cô bé mới có bạn lớn hơn mình cùng làm bài tập, Tạ Nhiêu rất vui.
Cuối cùng Trần Học Nhân cũng tình nguyện tiếp tục học thuộc lòng, bởi vì cậu bé lớn hơn Tạ Nhiêu, vậy mà Tạ Nhiêu hỏi bài cậu bé, cậu bé lại không biết.
Cũng may Tạ Nhiêu chỉ hơi nghi ngờ cũng không phát hiện ra cậu bé học dốt.
Hơn nữa thành tích của Tạ Nhiêu rất giỏi, vấn đề cô bé không hiểu thì chỉ có Tống Thời Hạ mới giúp được, cho nên cô bé cũng không nghi ngờ Trần Học Nhân.
Tống Thời Hạ cố ý khịa: “Sao cháu phải như vậy? Nếu không thông minh thì từ bỏ việc học đi.”
Trần Học Nhân không phục mà cãi lại:
“Mợ còn nói sẽ dạy bọn cháu thi đỗ cấp hai mà, bây giờ mới có mấy ngày mà mợ đã muốn từ bỏ rồi.”
Tống Thời Hạ bất lực lắc đầu:
“Mợ hết cách rồi, ai bảo hai cháu đần thế, cháu xem con mợ kìa, hoàn toàn không cần mợ lo lắng, cho nên đây là vấn đề của ai?”
Trần Học Nhân bịt tai lại, oang oang đọc thuộc bảng cửu chương.
Cậu bé cảm thấy mình rất cố gắng, cậu đã học thuốc đến 8 nhân 8 rồi, cậu tin rằng ngày mai có thể học đến 9 nhân 9, có thể nhanh chóng thi đỗ cấp 2.
DTV
Giọng nói của Tạ Nhiêu vang lên ở ngoài sân: “Chị Tiểu Hạ, em đến làm bài tập ạ!”
Trần Học Nhân lập tức ngậm miệng lại, cậu bé lấy bài tập ra, giả vờ làm rất chăm chỉ.