Anh ta từng nói mà, người làm về học thuật sao lại ngốc như vậy?
Thằng nhóc này chẳng hiểu đối nhân xử thế gì cả, được người ta chăm sóc bảo vệ quá tốt khiến anh ta thấy cũng hơi ghen tỵ.
Quý Duy Thanh phải nói tiếp: “Có thể do tôi quá tập trung đọc sách nên không để ý đến người khác.”
Anh thích yên tĩnh, không cảm thấy mình có vấn đề gì.
“Không sao, lần này đều là giáo sư trẻ tuổi, mọi người không quen nhau nhưng có lẽ sau này còn có cơ hội làm việc chung.”
Quý Duy Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Ái Dân lẩm bẩm:
“Ra ngoài mấy tháng không biết vợ con ở nhà thế nào. Đúng rồi, cậu kết hôn chưa?
DTV
Tôi nghĩ chắc cậu kết hôn rồi, cậu mà không kết hôn thì lãnh đạo trường các cậu còn sốt ruột hơn cả người nhà cậu ấy chứ.”
“Vâng, năm nay tôi kết hôn rồi.”
Vẻ mặt Tô Ái Dân đầy hóng hớt: “Đồng chí bạn đời của cậu làm công việc gì?”
Quý Duy Thanh nghĩ đến cô vợ nhỏ kỳ lạ của mình, sắc mặt ấm áp hơn: “Cô ấy ở nhà chăm con, đợi con lên tiểu học cô ấy mới đi làm.”
Tô Ái Dân bật cười:
“Trùng hợp, vợ tôi cũng vậy. Con trai tôi năm nay đã lên cấp hai, con gái vẫn còn nhỏ, đợi con gái tôi đi học thì vợ tôi cũng trở về vị trí, tiếp tục làm việc.”
Anh ta lại tò mò hỏi: “Trước đây vợ cậu làm gì?”
Quý Duy Thanh suy nghĩ: “Chắc trước đây cô ấy ở nhà giúp đỡ người nhà.”
Anh buồn bã phát hiện hình như mình không hiểu rõ về cô.
Tô Ái Dân hơi nghi ngờ, đối tượng của anh không đi làm mà chỉ có anh ra ngoài dạy học sao?
Anh ta vứt ý nghĩ này đi, có lẽ là một cô gái được người nhà chiều chuộng.
Ngay cả học sinh chỉ cần không phạm sai lầm về đạo đức thì không phải là không chấp nhận được.
Huống hồ trình độ thấp nhất của học sinh mà họ dạy đều là nghiên cứu sinh, đã đến tuổi phù hợp kết hôn, mặc dù kém tuổi nhưng tự do yêu đương cũng không có vấn đề gì.
“Có cơ hội thì nhà hai nhà chúng ta cùng ngồi ăn một bữa cơm, tay nghề nấu ăn của vợ tôi rất được, tay nghề của vợ cậu thế nào?”
Quý Duy Thanh mỉm cười.
“Cô ấy nấu ăn rất ngon, rượu thuốc khử trùng mà anh dùng cũng là cô ấy tự ngâm.
Tô Ái Dân móc ra vỏ chai rượu trong ba lô.
“Đây là rượu cứu mạng tôi đấy, may mà cậu mang theo bình rượu này lên núi, hai vợ chồng cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi.”
Quý Duy Thanh không cười nữa:
“Cho dù không có bình rượu này thì anh cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, không cần để ý đâu.”
Tô Ái Dân đưa tay ra: “Với điều kiện của chúng ta bây giờ mà muốn tìm một bình rượu cũng không dễ đâu, may mà có cậu!”
Vết thương của anh ta đã xử lý kịp thời nên mới không mưng mủ nhiễm trùng, cũng nhờ bình rượu thuốc này mà không làm chậm tiến độ của mọi người vì chấn động não.
“Không nói nhiều nữa, sau này chúng ta là cộng sự với nhau, tôi sẽ bảo vệ cậu, không nói chuyện khác, đàn anh cậu có quan hệ rộng lắm đấy.”
Anh ta lớn tuổi hơn Quý Duy Thanh, luôn tự xưng một câu đàn anh.
Thái độ của Quý Duy Thanh không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Cảm ơn đàn anh.”