Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 202

Trần Học Nhân lăn lộn trên mặt đất nói:

“Cháu làm chuyện xấu cũng la, làm chuyện tốt cũng trách, mợ ghét cháu thì có.”

Tống Thời Hạ đứng lên bảo:

“Tự cháu nghĩ kỹ lại đi, cháu cũng thấy hậu quả của Dương Uy khi bắt nạt người khác rồi. Bánh ngọt hồi nãy ăn ngon không?

Nhưng Dương Uy chỉ có thể ăn mì trong trại giáo dưỡng mỗi ngày, mấy đứa mập như cháu đi vào chưa đến một tháng chắc chắn đói đến gầy luôn.”

Trần Học Nhân lăn lộn một nửa thì không dám la lối khóc lóc nữa, mếu máo đứng dậy.

Tống Thời Hạ đi đâu cậu bé cũng đi theo: “Cháu đi theo mợ làm gì?”

Trần Học Nhân lau nước mắt nói: “Cháu muốn ăn bánh.”

“Bánh ấy là phần thưởng của em họ cháu, hỏi họ thử xem các em có muốn cho cháu ăn không.”

Trần Học Nhân đứng im nói: “Cháu sẽ nghe lời mợ, mợ cho cháu ăn bánh đi.”

“Mợ sẽ không thỏa hiệp với người thua cuộc đâu.”

Trần Học Nhân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cháu mà không nghe lời thì mợ cứ phạt cháu ăn màn thầu đi.”

Tống Thời Hạ buồn cười, đúng là sinh ra ở thủ đô, trong mắt chúng ăn màn thầu thế mà lại đồng nghĩa với trừng phạt.

“Mợ không tin, cháu phải thề mới được.”

Trần Học Nhân mếu máo, nhưng vẫn ngoan ngoãn thề.

Tống Thời Hạ bắt cậu bé thề thêm một câu “Hứa mà không giữ lời thì sau này sẽ bị mọi người ghét.”

Cô còn tưởng rằng hai đứa nhỏ này không biết mình bị người ta ghét, biết rõ bị ghét còn làm chuyện cho người ta ghét thêm, quả thật không biết trẻ con nghĩ gì nữa.

 

Trần Học Dân l.i.ế.m sạch vụn bánh, cũng nghe thấy em trai thề.

Muốn ăn bánh mợ làm cũng khó khăn ghê, nếu là bà nội sẽ chẳng có nhiều điều kiện như vậy đâu.

Có điều, bánh ăn ngon ghê, còn ngon hơn bánh ở ngoài tiệm nữa.

***

Trước khi lên đường, một người đàn ông quấn băng trên đầu vội vàng chạy lên chiếc xe cuối cùng.

“Tiểu Quý, tôi ngồi với cậu.”

Sau khi tỉnh lại, Tô Ái Dân biết Quý Duy Thanh là người xử lý miệng vết thương cho mình thì còn cho rằng mình nghe nhầm.

Quý Duy Thanh nổi tiếng lạnh lùng quái gở, bình thường ngoài đọc tài liệu ra thì chỉ viết báo cáo, hoàn toàn chẳng dính dáng gì tới hai chữ nhiệt tình.

Hóa ra lại là người ngoài lạnh trong nóng.

“Cậu dạy ở đại học Yến Kinh đúng không? Khéo ghê, tôi dạy ở đại học Quốc Lập, cũng gần đó.”

Tô Ái Dân nói nhiều, Quý Duy Thanh ít nói, hai người một hỏi một đáp, nói chuyện cả quãng đường.

Tô Ái Dân nắm tay anh: “Đợi xong việc tôi sẽ tự đến nhà cậu nói cảm ơn, cậu cũng đừng khách sáo với tôi.”

Vết thương không có vấn đề gì lớn, nhưng khi anh ta xem tài liệu và suy nghĩ nhiều thì sẽ đau đầu.

Bác sĩ nói anh bị chấn động não nhẹ, nhất định phải dừng hết nhiệm vụ lại.

Vì không làm ảnh hưởng đến tiến độ nên anh ta không nói cho đồng nghiệp biết mà cắn răng nhẫn nhịn, cũng may rượu thuốc còn lại đủ cho anh ta làm dịu cơn đau đầu.

Quý Duy Thanh không ngăn được sự nhiệt tình từ đàn anh.

Trước đây có thầy giúp anh, đến lượt bản thân tự ứng phó thì chỉ có thể ngại ngùng đáp lại.

DTV

Tô Ái Dân vỗ bả vai anh: “Hiện giờ tôi mới biết cậu là người không thích nói chuyện chứ không phải kiểu người kỳ lạ.”

 
Bình Luận (0)
Comment