Tống Thời Hạ dùng chiếc đũa chọc một cái lỗ giữa bánh, nặn socola và mứt trái cây tự chế vào thành hai loại nhân.
Quý Nguyên và Quý Dương cặm cụi ăn bánh khiến khuôn mặt dính đầy socola và mứt trái cây.
Tống Thời Hạ ngồi bên cạnh lau mặt cho chúng hỏi: “Ăn ngon không?”
Hai đứa đồng thanh đáp: “Ngon ạ!”
“Đây là phần thưởng cho hai đứa.”
Quý Dương ngẩng đầu lộ ra vẻ khó hiểu, chẳng phải cậu bé đã sử dụng phần thưởng rồi ư?
Tống Thời Hạ cong môi cười nói:
“Đây là phần thường vì hôm nay hai đứa đã nghe lời ngoan ngoãn ở nhà. Sau này, nếu hai đứa ngoan thì có thể thường xuyên có bánh ngọt ăn.”
Khi mùi bánh bay ra, Trần Học Dân và em trai cũng đã bị hút mất linh hồn.
Hai anh em lén lút núp cạnh cửa sổ thèm thuồng nhìn mợ và em họ trong sân.
Trần Học Nhân cắn ngón tay bảo: “Anh ơi, em cũng muốn ăn.”
Trần Học Dân nuốt nước miêng nói:
“Em đừng nói nữa, anh cũng muốn ăn. Nhưng mợ chắc chắn sẽ không cho chúng ta ăn, đợi họ ăn xong, chúng ta bèn lén đi ngửi mùi đi.”
Trần Học Nhân khó chịu muốn chết, tại sao mợ lại không cho cậu bé ăn, hôm nay mình đã lập công mà!
Cậu bé không màng lời khuyên của anh trai chạy ra ngoài, Trần Học Dân tức giận giẫm chân, đến lúc đó đến cả dĩa cũng không có mà liếm.
Nhưng lại có một chuyện khiến cậu bé sốc hơn đã xảy ra, không biết em trai đã nói gì với mợ và hai đứa em họ, sau đó cầm lấy chén bắt đầu ăn.
Trần Học Dân vội vàng chạy ra ngoài sân.
“Mợ ơi, cháu cũng muốn ăn ạ.”
Tống Thời Hạ cười như không cười nói: “Đây là bánh của em họ cháu, muốn ăn thì hỏi các em đi.”
Trần Học Dân mặt dày sáp đến: “Dương Dương, hồi ăn tết anh còn dẫn em đi đốt pháo đấy.”
Quý Dương giả vờ như không nghe thấy.
Cậu bé lại quay sang nhìn Quý Nguyên: “Nguyên Nguyên, anh còn cho em kẹo ăn đó.”
Quý Nguyên hơi chần chờ.
Trần Học Dân tiếp tục nói: “Không phải anh dùng ná b.ắ.n m.ô.n.g em, là Trần Học Nhân cơ.”
Quý Nguyên tức giận nói: “Không cho anh Học Nhân ăn!”
Trần Học Dân lập tức giật lấy chén của em trai: “Hì hì, đến lượt anh ăn.”
Trần Học Nhân đang “Nhồm nhoàm” ăn, không biết bị anh trai bán, mãi đến khi bị giật mật chén mới biết.
“Anh trả lại cho em, đây là bánh của em!”
Trần Học Dân ôm chén vừa chạy vừa dùng tay nhét bánh vào miệng: “Em ăn h.i.ế.p Nguyên Nguyên nên em ấy nói không cho em ăn!”
Trần Học Nhân tức giận ngồi xuống đất khóc bù lu bù loa, càng khóc càng khổ sở.
Rõ ràng cậu bé đã làm chuyện tốt, lại chẳng có phần thưởng, còn bị anh trai cướp mất bánh ăn.
Cậu bé khóc mệt mới thôi.
DTV
Tống Thời Hạ chờ Trần Học Nhân khóc xong mới ngồi xổm xuống hỏi: “Tủi thân không?”
Cậu bé thút tha thút thít nói: “Mọi người đều ghét cháu, cháu làm chuyện tốt mà vẫn ghét cháu.”
Tống Thời Hạ gật đầu nói: “Cháu quả thật là một đứa trẻ đáng ghét.”
Trần Học Nhân tủi thân quá chừng, hít hít mũi nói: “Nhưng hôm nay cháu đã làm chuyện tốt mà.”
Tống Thời Hạ lắc đầu:
“Không thể tính như vậy được, lẽ nào ngày hôm qua cháu bắt nạt người khác, hôm nay giúp người ta thì có thể xí xóa lỗi lầm của mình ư?”