Tống Thời Hạ nhờ đồng chí công an khi phê bình mấy đứa trẻ đồng lõa, tiện thể hãy gọi Trần Học Dân và Trần Học Nhân vào nghe luôn.
Không biết công an nói gì, lúc hai đứa đi ra đều ủ rũ như chó nhà có tang.
Hai tên nhóc Trần Học Dân và Trần Học Nhân sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Công an đưa các cô về trường, trên đường mọi người đều im lặng không nói gì.
Sau khi đến chốt bảo vệ, Tống Thời Hạ và Trần Kiều gật đầu chào tạm biệt nhau, rồi dẫn hai đứa nhóc tì về nhà.
“Hôm nay hai đứa cũng thấy rồi, bắt nạt người khác sẽ có kết quả như Dương Uy đấy.
Mấy đứa bị phạt với hai đứa không phải không có tội, mà do chúng chưa đủ tuổi, nếu lớn hơn một tuổi thì đã đi vào làm bạn với Dương Uy rồi.”
Hai nhóc tỳ đã bị răn đe một hồi, sau chuyện hôm nay, chúng cũng coi như học được một bài học.
Trần Học Dân sợ hãi suốt chặng đường đi, khi đến nơi, cuối cùng cũng không nhịn được mà òa khóc.
Tống Thời Hạ giật mình, thằng nhỏ sợ tới vậy luôn à?
Ai ngờ Trần Học Dân phun ra một cái răng nói: “Cháu bị gãy răng rồi.”
Tống Thời Hạ cho rằng cậu bé bị người đánh gãy răng, vội vàng bảo thằng nhỏ há miệng ra.
“À, thay răng thôi. Đây là khí phách đấng mày râu của cháu hả?”
Trần Học Dân khóc bù lu bù loa, lau nước mắt van nài:
“Mợ ơi, có thể ném răng của cháu lên nóc nhà không, đừng ném sai, ném xuống đất sẽ không mọc lại được đâu.”
Tống Thời Hạ nhịn cười ném răng của cậu bé lên nóc nhà: “Được rồi, đừng lấy lưỡi liếm, không thì sẽ mọc lệch đấy.”
Trần Học Dân bịt miệng khóc thút thít, Tống Thời Hạ nhìn mà chán hẳn.
Cô qua nhà hàng xóm đón hai nhóc con nhà mình về, Tạ Nhiêu đi ra nói:
“Chị Hạ, đám Trần Học Nhân đánh nhau, nhưng chị có thể đừng mắng các cậu ấy được không?”
Tống Thời Hạ cố ý trêu cô bé: “Tại sao thế?”
Tạ Nhiêu nghiêm túc trả lời:
DTV
“Tuy đánh nhau là không đúng, nhưng các cậu ấy cũng vì giúp người khác mà.”
Tống Thời Hạ mỗi tay dắt một đứa nói: “Được, chị hứa với em hôm nay sẽ không la các bạn ấy.”
Tạ Nhiêu không hiểu tại sao lại là hôm nay không la, nhưng chị Hạ nói như vậy thì chắc chắn có lý do của chị ấy.
Trần Học Nhân nằm trên giường kéo chăn trùm đầu lại, vừa về nhà cậu bé đã nhớ đến chuyện hôm nay mình thua Quý Dương.
Chẳng những thua Quý Dương, còn đánh nhau bị thương, mất hết mặt mũi trước mặt mợ và ân nhân, cứu một kẻ ăn cháo đá bát.
Chuyện nào cũng khiến cậu bé mất mặt.
Trần Học Dân im lặng khóc thút thít trên giường, không biết cái răng bị đánh gãy có mọc ra lại không.
Nếu không, chẳng phải sau này sẽ không còn lớn tiếng nói chuyện được nữa.
Tống Thời Hạ mặc kệ hai đứa nhỏ, vui vẻ dẫn nhóc con nhà mình đi làm bánh bông lan khiến Quý Nguyên và Quý Dương cũng có cảm giác như đã giúp được mẹ.
Hai tên nhóc ôm chén trộn lòng trắng trứng và sữa cho cô, Tống Thời Hạ định làm bánh chiffon.
Nguyên liệu làm bánh chiffon rất đơn giản, đỡ tốn công tốn sức, chỉ cần trứng gà, sữa và bột mì.
Trong nhà không có ly giấy nên cô bèn chuẩn bị mấy cái chén sành, bánh bông lan ly chợt biến thành bánh bông lan chén.