Cô giáo Triệu lớn tiếng nói:
“Trần Kiều! Cô có cần phải làm lớn chuyện như vậy không? Con gái cô cũng thừa nhận có quen Dương Uy, cô đừng có mà ép người quá đáng thế chứ?”
Trần Kiều cũng học cô ta, lớn tiếng nói:
“Cô không biết dạy con thì để công an dạy giúp cô, con trai cô mới cấp hai đã cướp tiền của người khác thì sau này rời khỏi ghế nhà trường sẽ trở thành tội phạm đấy!
Uổng cho cô còn làm giáo viên, không phải cứ lớn tiếng là có lý đâu.”
“Dương Uy cũng không g.i.ế.c người, là con gái cô cho nó tiền, chứ thằng bé có xin tiền ai đâu!
Nếu thằng bé bắt nạt người khác thì sao không có ai tìm đến cửa!”
Tống Thời Hạ trở về từ bên ngoài nói:
“Đừng cãi nữa, tôi đã báo công an cho mấy người rồi, đợi họ đến giải quyết đi.”
Trong lúc mấy người cãi cọ thì cô đã mượn điện thoại ở phòng y tế báo báo công an.
Cô giáo Triệu muốn chửi Tống Thời Hạ xen vào chuyện của người khác, nhưng giữa chừng lại nghe Tạ Nhiêu nói cô là vợ của giáo sư Quý, đã thế Dương Uy còn đánh cháu trai của người ta.
Cô ta mấp máy môi rồi không dám nói câu nào.
Đến đồn công an.
DTV
Sau khi đồng chí công an đi ra khỏi phòng thẩm vấn thì cau mày nói:
“Tình huống của con cô có hơi nghiêm trọng, mấy đứa nhỏ kia đều nói Dương Uy ép chúng bắt nạt người khác.”
Cô giáo Triệu hoảng sợ nói: “Không thể nào, Dương Uy nhà tôi không phải một đứa trẻ hư hỏng như thế!”
Phụ huynh mấy gia đình khác nghe thấy Dương Uy có thể sẽ phải ngồi tù thì lập tức phủi sạch quan hệ.
“Vốn dĩ cậu ta đã không phải loại tốt lành gì rồi, suốt ngày rủ con tôi đi chơi. Lần nào con tôi về quần áo cũng lấm lem, chắc chắn là bị Dương Uy đánh.”
“Đúng vậy, con tôi ở nhà rất ngoan, tôi cũng không biết nó lại gây chuyện ở bên ngoài, chắc chắc là Dương Uy đã dạy hư thằng bé. Nó mới mười ba tuổi thì biết gì chứ.”
“Đồng chí công an ơi, một con sâu làm rầu nồi canh như Dương Uy thì phải trừng trị thật nghiêm!
Con tôi bị bắt nạt không dám nói, nếu không có mọi người thì chắc bậc làm bố làm mẹ chúng tôi cũng chẳng biết con mình bị ăn h.i.ế.p ở bên ngoài.”
Tống Thời Hạ nghe mà buồn cười, bình thường những phụ huynh kia chẳng hề quan tâm con cái, gặp chuyện chỉ biết phủi sạch quan hệ.
Đồng chí công an nghiêm túc nói:
“Con của mấy người cũng phải bị phê bình, chúng đánh người chứ Dương Uy có đánh đâu.
Là cha mẹ lại không dạy dỗ con cái cho tốt thì sao lại sinh chúng ra?”
Mấy phụ huynh bỏ đá xuống giếng cười gượng:
“Đúng vậy, chúng tôi cũng có trách nhiệm, mong các anh cứ phê bình chúng thật nặng vào.”
Hoắc Tuyền và Hoắc Lễ im lặng đứng sau lưng Trần Kiều.
Hoắc Tuyền bị phanh phui lời nói dối thì không ngóc đầu lên nổi.
Hoắc Lễ bình thường không thích nói chuyện, mà hôm nay lại là ngày cậu bé lại nói nhiều nhất.
Sau khi Trần Kiều biết có lẽ Dương Uy sẽ phải đến trại giáo dưỡng một năm thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Mẹ sẽ kể chuyện này cho ba hai đứa biết, chuyện ăn cắp tiền có thể lớn cũng có thể nhỏ...”
Trần Kiều thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Hoắc Tuyền thì mọi lời nói đều nghẹn lại.
Cô ta sẽ chừa chút mặt mũi cho con bé.