Trời đã ngả về Tây, trong sân nhà, ba cha con đang vui vẻ ngồi với nhau.
Quý Duy Thanh mặc áo ngắn tay, quần đùi, ngồi trên băng ghế lùn, tay cầm bàn chải rửa từng con tôm hùm đất.
Hai nhóc con thì ngồi xổm cạnh cha, thỉnh thoảng lại tò mò thò tay chọc chọc con tôm, sau đó cười hỉ hả.
Tống Thời Hạ trông thấy, cũng tủm tỉm cười.
Ánh nắng chiều tà không gắt, cô cũng lấy chiếc ghế thấp ra ngồi đối diện với Quý Duy Thanh.
“Anh rửa gần xong hết rồi cơ à.”
Bể rửa chỉ còn chừng hai chục con, thùng sắt bên kia là tôm đã rửa sạch.
“Sắp xong rồi, em đừng thò tay vào làm gì, bẩn tay.”
Tống Thời Hạ ngoan ngoãn ngồi yên, lại hỏi anh: “Sao anh biết làm tôm hùm đất?”
“Anh đoán hẳn là phải đánh sạch bùn, em ngâm vào nước hẳn là vì không muốn chúng c.h.ế.t khô.”
“Ừm, đánh sạch bùn đi là có thể bỏ vào nồi xào lên.”
Thím Phùng dẫn bé qua đây, thế là khoảnh sân nhỏ càng thêm náo nhiệt.
Bà bưng theo một nồi to:
“Ấy dà, các cháu làm gần xong rồi cơ à. Nãy thím có nấu nồi chè đậu xanh, chắc là không được ngon như cháu nấu, nhưng thím cũng cho khá nhiều đường đấy, uống cũng được.”
Tống Thời Hạ đón lấy cái nồi: “May quá, thế cháu đỡ phải ra cửa hàng mậu dịch mua nước ngọt.”
Thím Phùng còn lải nhải: “Nước ngọt đấy có ngon gì đâu, uống vào toàn bị ợ hơi.”
Tống Thời Hạ chỉ cười cười.
Thím Phùng đi cùng cô vào bếp.
“Giáo sư Quý tốt thật đấy, chiều nay thím sang thấy bảo cháu còn đang ngủ, mà cậu ấy đã ra sân cho gà ăn, lại còn sửa lại vườn hoa cho cháu.
Cháu chọn người giỏi đấy, giáo sư Quý này nhìn lạnh tanh nhưng mà cũng đảm ghê.”
Ai mà ngờ được, một người thoạt nhìn như không biết làm việc gì lại có thể thạo việc nhà như thế chứ.
Tống Thời Hạ còn chưa chú ý vườn hoa nhỏ của cô có gì thay đổi, nghe người ta khen anh, lòng cô ngọt ngào như phết mật:
“Cho nên người ta mới nói, người đàn ông nào tốt với trẻ con thì phẩm tính chắc chắn không tệ được.
Mặc dù cái này chưa chắc đã đúng tuyệt đối nhưng nếu đến cả con trẻ cũng chẳng quan tâm thì không thể là thứ tốt lành gì được.”
Thím Phùng cũng hết sức đồng tình:
“Đúng vậy, trước thím cũng thấy ông Tạ nhà thím quá dễ dãi với tụi nhỏ, chẳng có uy nghiêm gì cả.
Nhưng giờ thím nghĩ thoáng hơn rồi, ít nhất đám nhỏ nhà thím trong những chuyện quan trọng luôn hiểu đạo lý, biết khi nào cần nghe khuyên bảo.
Cháu nhìn thằng Dương Uy đó, ở nhà cha mẹ nó không quan tâm, đấy, chẳng phải đã bị tống vào trung tâm cải tạo thiếu niên tận 5 năm à, ra được thì cũng hơn hai mươi rồi.”
Tống Thời Hạ cười khẽ:
“Con không nên thân là lỗi của cha, con cái thành ra như vậy luôn có liên quan rất lớn đến cách dạy dỗ của người làm cha làm mẹ.”
Dương Uy vốn chỉ bị kết án một năm cải tạo mà thôi.
DTV
Nhưng gia đình và cậu ta không chịu, chống án.
Thêm nữa, năm nay cũng đã qua 15 tuổi, thế nên cuối cùng bị kết án 5 năm.
Thế là cha mẹ cũng không dám mở miệng nói không phục trước kết luận của thẩm phán nữa.