Trong quá trình phán xử, cô giáo Triệu cũng từng tới nhờ bà nói giúp, xin Tống Thời Hạ đồng ý thỏa thuận riêng, không tố giác, khóc lóc cũng thảm lắm.
Nhưng chuyện mà Dương Uy phạm phải không đơn giản chỉ là gây gổ với người ta mà còn cả đe dọa tống tiền, đây mới là tình tiết nghiêm trọng nhất.
Không biết trước đó bọn chúng còn tống tiền những ai, chỉ tính riêng Hoắc Tuyền đã phải nộp hơn chục đồng.
Thời buổi này, mười đồng có giá trị tương đương 1000 đồng thời sau rồi đó.
May mà tiền này không chỉ mình Dương Uy trấn lột, cũng không phải một mình cậu ta tiêu hết.
Nếu không, thêm tình tiết chống án nữa, có khi án này biến thành tử hình cũng nên.
Chỉ tiếc cho đám tay chân của cậu ta, vì tuổi còn nhỏ quá nên chỉ bị giam trong trung tâm cải tạo thiếu niên 7 ngày thôi.
Nhưng sau khi được thả về, cả đám đều nhút nhát sợ sệt, bị đám bạn cùng tuổi cười nhạo cũng không dám cãi lại.
Về phần hai đứa nhỏ bị đưa đi, sau khi trải qua tình cảnh ‘tình nghĩa bị phản bội’, lại thêm một phen sợ c.h.ế.t khiếp trước cái kết của Dương Uy rồi, nên từ đó cũng so đầu rút vai, không dám nảy sinh ý xấu nữa.
Thím Phùng ngồi sau bệ bếp hỗ trợ nhóm lửa, Tống Thời Hạ thì lấy ít ớt khô từ trong túi thực phẩm ra.
Thím Phùng hết hồn, vội đứng lên hỏi: “Cháu cho nhiều ớt thế, liệu có ăn được không đó?”
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười:
“Món này là món tôm hùm đất xào cay mà thím, phải cay đến tê lưỡi mới đúng vị, thím yên tâm, ớt này mẹ cháu chọn, không cay lắm đâu.”
Cho ngần này cùng lắm cũng chỉ hơi cay tê mà thôi, chẳng qua nhìn đỏ lòm một nắm trông hơi đáng sợ.
Thím Phùng gật đầu, tuy vẫn còn hơi sợ: “Thím thấy cháu bỏ cả nắm ớt, tóc gáy cứ dựng đứng cả lên.”
Tôm hùm đất ngâm nước một buổi trưa đã nhả sạch bùn đất, Tống Thời Hạ cầm một con lên xem.
Thấy Quý Duy Thanh đã rửa sạch cả phần tiếp giáp giữa đầu và thân tôm, không cần cô rửa lại nữa.
Thím Phùng rướn qua nhìn: “Cháu cũng gan thật, thím nhìn cái càng của nó đã thấy hãi rồi.”
Tống Thời Hạ cười cười, thả tôm lại trong chậu: “Càng lớn thì bên trong càng nhiều thịt mà, tôm này béo đấy thím.”
Thím Phùng nhìn cô, thầm nhủ, sao cứ có cảm giác nụ cười của Tiểu Tống còn đáng sợ hơn cả càng tôm thế nhỉ.
Bà xoa xoa cánh tay: “Nay nóng thế mà cháu nói một câu, thím thấy cả người lạnh toát.”
DTV
Tống Thời Hạ cười ha ha.
Thím Phùng nhìn Tống Thời Hạ rót dầu vào nồi đáy rộng, rót bao nhiêu mới chịu dừng, làm chính bà cũng thấy xót của.
Tống Thời Hạ đổ tôm vào nồi, xào qua một lát, đến khi vỏ ngoài đỏ hết lên thì nhanh tay vớt ra.
Cô múc bớt dầu thừa trong nồi, sau đó bỏ gừng đập dập, hành, tỏi, hạt tiêu, ớt khô, … và những gia vị mình kiếm được vào nồi để phi thơm lên.
Khi nồi đã dậy mùi, cô bỏ tôm với bát giác, vỏ quế vào, thêm nước, đậy nắp đun lửa to cho sôi, tiếp tục thêm gia vị và rượu trắng.
Thấy Tống Thời Hạ lấy bình rượu Mao Đài ra, thím Phùng hết hồn, đứng vội dậy.
“Phải dùng rượu đắt vậy cơ à?”