Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 212

“Cái vỏ Mao Đài thôi thím, trong là rượu xái, không phải rượu Mao Đài đâu ạ.”

Bấy giờ thím Phùng mới yên tâm, rượu xái không rẻ đâu, nhưng ít ra thì cũng không đắt như Mao Đài.

“Khiếp thật, ăn được một món, nào dầu chiên lưng nồi, nào Mao Đài, món đắt nhất ở nhà hàng quốc doanh cũng chẳng được như vậy đâu.

Không tiếc dầu với gia vị, chẳng trách cháu làm món gì cũng ngon.”

Tống Thời Hạ cười cười, lắc đầu:

“Đâu có khoa trương đến thế ạ, thế này là xong rồi, chỉ cần đậy nắp đun một lúc, đợi khi nào cạn bớt nước là xong.”

Thím Phùng không hiểu: “Nhưng vì sao phải cho rượu?”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:

“Có rượu sẽ khử được mùi tanh của tôm hùm đất thím ạ, nó cũng có tác dụng sát khuẩn nữa, thực ra cho bia thì ngon hơn, nhưng trong nhà cháu không sẵn.”

“Thím đã bảo mà, mấy hôm trước cháu thím gọi sang ăn cơm, thím bận việc không đi được.

Nhưng mà nghe nói thứ tôm này ăn vào cứ có mùi bùn, thịt còn lạo xạo như cát, thím nghĩ là nó không biết cách làm, hồi trước nhà cháu làm cá, thím cũng không thấy nó tanh.”

Tống Thời Hạ nhanh chóng đảo xào, thêm rau vào: “Thêm chút rượu nữa là đỡ tanh ngay, tốt nhất là có bia.”

Xào xong, múc tôm hùm đất ra, cô còn múc riêng một bát nhỏ.

“Cái này để làm gì?”

“Lát cháu bóc thịt rồi nhúng qua nước, làm mỳ tôm hùm đất cho tụi nhỏ ăn, tôm hùm đất xào cay thì thôi, tụi nó ăn sợ không hợp.”

Một âu tôm hùm đất xào cay đỏ au và bóng dầu được bưng lên bàn, đám nhỏ tò mò xúm lại xem.

 

Tống Thời Hạ không gắp chia cho tụi nhỏ mà nói: “Trẻ em dưới năm tuổi là không được ăn nhiều, mỗi người chỉ được hai con thôi nhé.”

Quý Dương, Quý Nguyên và Tạ Ngọc đều giương mắt nhìn cô đầy chờ mong và tội nghiệp.

Thím Phùng bưng bát ra:

“Mỳ của ba đứa ở bên này, mỳ ngon lắm đó, bà cũng muốn làm một bát đây.”

DTV

Tuy nói không cho mấy nhóc ăn tôm nhưng trong bát mỳ của mỗi đứa nhỏ đều phủ một tầng thịt tôm thật dày, không cay lắm.

Đám nhóc đi sang bên kia bàn mà mắt vẫn ngó về phía âu tôm, mỗi người bưng một bát mỳ, ai oán nhìn Tống Thời Hạ.

Nhưng khi ăn miếng thịt tôm đầu tiên trong bát, tất cả đều quên luôn mong ước ăn tôm trong âu.

Tống Thời Hạ bóc cho một nhóc hai con tôm xào cay, đặt vào đĩa nhỏ trước mặt.

“Mỗi người hai con nhé, đợi khi nào lớn lên mới được ăn nhiều.”

Quý Dương vội gắp một con tôm lên, cho ngay vào miệng, không hề phòng bị nên bị cay đến sặc không dừng được.

Tống Thời Hạ bèn đẩy một bát chè đậu xanh sang chỗ cậu nhóc.

Quý Dương vội vàng bưng lên, uống ừng ực, nhưng gương mặt cũng đã đỏ bừng lên, hẳn do ho sặc.

Hai cậu nhóc kia trông thấy anh lớn khổ sở vì miếng tôm như thế, lập tức không dám động vào.

Quý Nguyên đẩy đĩa tôm cay ra: “Mẹ, chúng con không ăn đâu.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ cười cười: “Đúng là có hơi cay, sợ thì không ăn nữa, tôm trong bát các con không cay.”

Quý Nguyên và Tạ Ngọc gật thật mạnh.

Tạ Nhiêu và Tạ Khang nhìn nhau, không biết liệu mình có ăn được không?

 
Bình Luận (0)
Comment