Tống Thời Hạ tủm tỉm cười với anh:
“Làm gì có lần sau, lần này hai đứa nhóc sợ c.h.ế.t khiếp rồi, có khi lần tới phải đợi đến tết chúng nó mới qua chúc tết thôi.”
Quý Duy Thanh hỏi:
“Những chuyện như thế phát sinh với học sinh của trường, trường có báo cáo lên không?”
Tống Thời Hạ không chú ý về sau thế nào nên cô cũng không biết:
“Em không rõ lắm, nhưng hẳn trường sẽ xử lý, thầy Dương, ba của Dương Uy ấy, anh có quen không?”
Quý Duy Thanh không nhớ ra thầy Dương là ai, bèn đáp: “Không có ấn tượng gì.”
Chẳng trách mẹ Dương Uy có vẻ kiêng dè cô, xem ra, cô được thơm lây từ thân phận của Quý Duy Thanh rồi.
“Vậy tức là một giáo viên bình thường thôi, em báo công an, họ sẽ không trách cứ gì em chứ?”
Quý Duy Thanh không mấy để ý: “Họ không biết dạy con nên người, liên quan gì đến em.”
Quý Nguyên cũng gật đầu: “Đúng vậy, anh ta là bé hư.”
Tống Thời Hạ nhéo cái mũi cậu nhóc: “Con biết bé hư là thế nào à?”
Quý Nguyên ngồi trong lòng ba, cười khanh khách.
“Không nghe lời chính là bé hư đó.”
DTV
Tống Thời Hạ nhéo nhéo má nhóc Quý Dương đang ngồi trong lòng mình, sao lại có đám nhóc đáng yêu thế này nhỉ.
Thấy em trai cười rất vui vẻ, Quý Dương bị mẹ bóp mặt đến hồng lên cũng không hề tức giận.
Xem phim xong, Tống Thời Hạ rửa mặt đi ngủ.
Thấy cô đi vào phòng, Quý Duy Thanh bỏ sách xuống, đột nhiên hỏi:
“Chân em sao lại bị thương?”
Anh đã thấy được đồ trong ngăn kéo.
Tống Thời Hạ nói dối anh:
“Xui c.h.ế.t đi được, đang đi thì bị người ta dẫm phải, người kia đi vội quá, đạp lên mu bàn chân em, thế là nó sưng vù lên.”
Quý Duy Thanh nhìn chăm chăm vào mắt cô, con ngươi đen sâu thẳm.
Tống Thời Hạ chột dạ ngó quanh ngó quất, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Ai dà, em chỉ giúp đỡ một chị mang theo con nhỏ, bị người ta không cẩn thận dẫm phải một cái thôi.”
Tống Thời Hạ bò lên giường, chủ động ôm cổ anh:
“Lần này em không hề đẩy mình vào tình thế nguy hiểm, người kia tính chạy, bị em ngáng chân. Sau đó…
Có lẽ do vận may của em lớn đi, người đó trước kia đã phạm pháp nhiều lần, dịp đó còn cứu ra được mấy người bị hại, giúp bên cảnh sát phá được án lớn đó.”
Tống Thời Hạ càng nói càng chột dạ.
Trước khi Quý Duy Thanh đi công tác, cô đã hứa với anh, nếu muốn giúp đỡ người khác hay làm việc tốt gì đó, trước tiên sẽ bảo đảm an toàn cho bản thân rồi mới làm.
Nhưng anh vừa đi, mình đã bị thương.
Cô bất mãn: “Sao anh không chịu nói gì? Giáo sư Quý dạy người ta trong trường hợp như thế có thể trơ mắt mà nhìn sao?”
Quý Duy Thanh nắm tay cô, mười ngón đan xen, anh rũ mắt, nói: “Em không nghe lời.”
Tống Thời Hạ hết cách, đành dựa vào n.g.ự.c anh, dùng đến đại pháp làm nũng.
“Em thề, đây thật sự là lần cuối cùng làm người tốt việc tốt.”
Cô có ý đồ sử dụng mỹ nhân kế để dời lực chú ý của anh sang việc khác.
Nhưng bất luận cô đã thi triển thủ đoạn thế nào, người bên dưới vẫn không hề có phản ứng kích động lên.
Tống Thời Hạ chán nản ngã nằm đè lên anh, tính thò tay vào trong áo ngủ sờ xuống đường nhân ngư của anh:
“Thôi thì anh đánh em một trận đi vậy, hoặc là phê bình một chập cũng được. Hừ, rõ ràng người ta làm việc tốt nhưng anh còn muốn bạo lực lạnh với em, sao số em khổ thế nhỉ?”