Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 217

Đám nhóc cũng muốn đi, nhưng hai đứa còn nhỏ quá, Tống Thời Hạ không muốn đưa theo, sẽ rất mệt.

Quý Dương và Quý Nguyên rầu rĩ xụ mặt, cả buổi cứ nhằng nhẵng bám theo Tống Thời Hạ, cô đi đâu cũng đi theo.

Tống Thời Hạ đau đầu:

“Mẹ đi một tuần là về thôi mà, hai đứa ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, khi nào 7 tuổi rồi mẹ cho đi chơi xa, được chưa?”

Cô là người lớn còn ngại đường xá xa xôi, bôn ba mệt mỏi, không phải chuyện tất yếu, cô cũng chẳng muốn đi đâu.

Tống Thời Hạ phải nói mãi, hai đứa nhóc mới hết hi vọng.

Rốt cuộc thoát khỏi hai miếng kẹo cao su bám dính nơi nơi, Tống Thời Hạ chạy ngay sang nhà bên tìm thím Phùng, hỏi xem bà có muốn làm bánh trung thu cùng nhà cô không.

Tranh thủ mẹ vắng nhà, Quý Dương nhấc điện thoại gọi cho bà nội, nhưng mới quay số xong thì đã thấy ba đang xuống nhà.

Cậu nhóc căng thẳng, quên cả cúp máy.

Quý Duy Thanh không ngăn lại, cũng không dò hỏi, chỉ ngồi vào sô pha, cầm tờ báo sáng nay đang đọc dở lên xem tiếp.

Đầu bên kia nhấc máy.

“A lô, bà nội ạ?”

Hàn Dung hớn hở nói: “Dương Dương ngoan, nhớ bà rồi à?”

“Nhớ ạ, bà ơi, mẹ con muốn về quê, con cũng muốn đi.”

Hàn Dung đang tươi cười, nghe nói thế, miệng chợt cứng đờ.

Thằng út nhà bà lại làm gì khiến vợ nó giận đến nỗi muốn bỏ về nhà mẹ đẻ rồi?

 

“Dương Dương, con nói lại cho bà nội nghe nào, sao mẹ con lại muốn về nhà?”

Quý Dương còn nhỏ, chưa biết sắp xếp suy nghĩ nên nói rất lộn xộn.

Nhưng Hàn Dung vẫn nghe hiểu được, hóa ra con dâu bà muốn về nhà ăn tết trung thu, chà, làm bà sợ c.h.ế.t khiếp.

“Dương Dương cũng nói nhớ bà nội mà, tết trung thu cháu qua nhà bà chơi được không?”

DTV

Quý Dương nhăn mặt vẻ rối rắm khó nghĩ, vừa không muốn xa mẹ lại vừa sợ từ chối lời mời của bà nội sẽ khiến bà buồn.

Chợt bên cạnh cậu nhóc có bàn tay duỗi qua, cầm lấy ống nghe: “Vậy tết trung thu này cho hai đứa qua chỗ ba mẹ nhé, con với Tiểu Hạ về quê.”

Hàn Dung ở đầu bên kia lập tức trêu chọc con trai: “Tiểu Tống bảo con ở nhà trông hai đứa nó, con đòi bám theo vợ làm gì.”

“Hai đứa nhỏ nhớ bà, con cho chúng nó về chơi với bà nội.”

Tuy Hàn Dung cũng rất vui khi thấy con mình xui xẻo nhưng con trai bà cuối cùng cũng biết thương vợ.

Bà mừng lắm, có cơ hội để chúng bên nhau bồi đắp tình cảm, đương nhiên sẽ không ngăn cản.

“Biết rồi, mẹ sẽ tìm cớ đưa Dương Dương với Nguyên Nguyên qua bên này.

Con phải nhớ, về nhà Tiểu Tống phải biết cần mẫn làm việc, đừng có làm hàng xóm nhà con bé cười chê nhà nó có ông con rể lười chảy thây.”

Quý Duy Thanh cúp máy, Quý Dương nhìn cha, ánh mắt như lên án.

“Ba hư thế.”

Quý Duy Thanh xách con lên, ôm vào lòng: “Ba không hư, ba với mẹ con về quê, sau đó lại đưa mẹ con về nhà.”

Trẻ con vốn mẫn cảm yếu ớt, cha thường xuyên đi công tác cho nên hàng năm cứ bị gửi nuôi ở nhà ông bà nội hoặc nhà cô ruột.

Mãi mới có mẹ, được trở thành những đứa trẻ hạnh phúc nhất, bọn chúng không hiểu ý nghĩa chuyện về thăm quê, chỉ biết mẹ muốn đi xa nhà mà thôi.

 
Bình Luận (0)
Comment