Quý Duy Thanh chầm chậm mở mắt, trong một khoảnh khắc chưa tỉnh táo hẳn, ánh mắt anh mê mang ngơ ngác.
Tống Thời Hạ lại hoàn toàn chẳng hề ngại ngùng khi bị bắt tại trận, cô tủm tỉm cười với anh: “Hôm nay anh dậy muộn thế.”
Vốn tưởng anh nghe xong sẽ lập tức dậy ngay.
Ai ngờ anh lại làm như không nghe thấy, tay tóm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô ấn vào lồng n.g.ự.c mình và tì cằm anh lên đỉnh đầu cô.
Tống Thời Hạ nằm yên theo ý anh, đợi xem anh định làm gì, nhưng cô chờ mãi, lại chợt nhận ra hơi thở của anh đã đều dần.
Ồ, lấy cô làm gối ôm để ngủ tiếp hả.
Nhịp thở của anh như có tác dụng trợ giấc rất hiệu quả, chẳng mấy chốc, Tống Thời Hạ cũng thiu thiu ngủ.
Đợi khi cô mở mắt lần nữa, ánh mặt trời đã rọi vào tận nhà.
Lần này Quý Duy Thanh đang ngồi bên bàn đọc sách, tay lật cuốn album ảnh cưới.
Sau khi anh đi công tác thì bên kia cũng rửa ảnh xong, Tống Thời Hạ đã lấy về, lấy cả ảnh phóng lớn đóng khung nữa.
Khung ảnh lớn nhất được treo trên tường đối diện với giường ngủ.
Trong bức ảnh đó, Tống Thời Hạ đang cười thật xán lạn, Quý Duy Thanh trông cũng thực tự nhiên.
Hai người nghiêng đầu về phía nhau, khi chụp ảnh còn nắm tay, chỉ tiếc ảnh chụp đến ngang n.g.ự.c nên không thấy.
Tuy voan che đầu và bộ vest cùng với kiểu dáng, tạo hình trông sẽ rất quê mùa nếu so với ảnh cưới 30 năm sau nhưng Tống Thời Hạ lại rất thích.
Cô chống tay, nghiêng người nhìn anh, hỏi: “Hai đứa nhỏ đã ăn sáng chưa?”
“Anh dẫn bọn nhỏ qua căn tin ăn rồi, có mang bánh bao về cho em đấy.”
Tống Thời Hạ thở dài, lại nằm ra: “Em không muốn ăn lắm, cũng gần trưa rồi.”
Quý Duy Thanh nhấc cô ra khỏi ổ chăn: “Không được bỏ bữa sáng, bữa trưa nay nhà mình ăn muộn một chút cũng được.”
Thôi được rồi, học đến đâu áp dụng ngay đến đấy, câu này trước kia chính do cô nói với anh.
Tống Thời Hạ lười nhác tựa vào anh không muốn động đậy, Quý Duy Thanh phải giúp cô mặc đồ vào.
Ài, bữa này không ăn không được rồi.
DTV
Lúc ăn sáng, Tống Thời Hạ lại nhớ tới một chuyện: “Tết trung thu em muốn về nhà, từ sau khi mình kết hôn, em chưa về lần nào cả.”
Nghĩ đến con đường về lầy lội bùn đất, thực ra Tống Thời Hạ không muốn đi lắm.
Nhưng lúc trước sắp xếp lại của hồi môn, phát hiện ra xấp tiền 30 đồng kia, cô biết, đó là số tiền mồ hôi nước mắt mà ông bà Tống đã cực khổ tích góp rất lâu.
Hai vợ chồng đều là nông dân, đâu có thu nhập ổn định.
Tình cảm của cô dành cho gia đình họ Tống bên ấy vẫn luôn rất rối rắm phức tạp.
Nhưng cô lại khá hòa hợp với Tống Thu Sinh, và cả cậu em chưa từng gặp mặt nhưng nghe nói thì có vẻ là một thằng nhóc tôn thờ chị gái.
Cha mẹ không bất công, gia đình hòa thuận, người nhà như vậy hẳn cũng không tệ đâu.
Quý Duy Thanh đang lật giở album chợt dừng tay: “Anh cần chuẩn bị những gì?”
Tống Thời Hạ không phát hiện ra sự khác thường của anh, chỉ nói:
“Anh thì không cần đi, nhà em xa quá, anh cứ ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ, em với anh em về nhà mấy hôm rồi sẽ trở lại liền, không cần lo đâu.”