Hai người trò chuyện một chốc, quyết định thời gian cùng làm bánh trung thu.
Tống Thời Hạ bảo thím Phùng không cần chuẩn bị nguyên liệu, đến lúc thì cứ qua nhà cô là được.
Bên nhà thím Phùng ít người, mua bánh thì cũng chỉ mua hai cái, hoặc mua thêm phần cho nhà cháu thím nữa thôi.
Tống Thời Hạ muốn làm nhiều một chút, nhân cơ hội này đem biếu tặng bạn bè thân thích.
Mời thím Phùng qua làm cùng chủ yếu là muốn nhờ thím tới hỗ trợ, nhưng nếu trả công bằng tiền thì lại nghe có vẻ xúc phạm người ta quá.
Chi bằng nói là hai nhà làm chung, bà ấy không cần mua bánh nữa.
Bánh trung thu chủ yếu làm nhân ngọt, thành phần mặn duy nhất trong nhân là lòng đỏ trứng muối.
Tống Thời Hạ không tính làm bánh trung thu nhân thịt, cảm thấy nó rất kì dị.
Thời này, người ta đều thích bánh trung thu 5 nhân, Tống Thời Hạ không thích lắm nhưng cũng phải thêm vào.
Quý Duy Thanh đi gửi một phong thư ra nước ngoài, vì hiện giờ anh đã được liệt vào danh sách những nhân vật quan trọng nên thư từ của anh trước khi gửi đi sẽ bị kiểm tra, hiện nó đang nằm trên bàn của một vị lãnh đạo.
Lãnh đạo đọc mấy lần vẫn không hiểu ý nghĩa lá thư, bèn gọi điện cho Quý Học Nhai.
“Con trai ông gửi một lá thư ra nước ngoài.”
“Gì? Trong thư nó nói gì?” Trong vòng ba giây, Quý Học Nhai đã đi từ nghi hoặc đến nổi nóng.
“Đây cũng là điều mà tôi đang thắc mắc, thằng bé nhờ người bạn học cũ tên Tom mua giúp lò vi sóng với lò nướng.”
Quý Học Nhai còn đang chìm trong cơn cuồng nộ, nghe xong thì sững ra: “Lò nướng? Lò vi sóng? Nó viết có thế thôi?”
“Đúng, cho nên tôi muốn hỏi một chút, có phải vợ ông bảo con ông viết thư này không, nếu không phải thì tôi đúng là chẳng hiểu được.”
Quý Học Nhai quay ra sân gọi vợ, Hàn Dung vội vã chạy vào nhà, tay còn ướt nước.
“Gì thế, gọi điện cho ai mà lại cáu lên rồi?”
Quý Học Nhai chất vấn: “Em bảo thằng út mua hộ em mấy món đồ nước ngoài hả?”
Hàn Dung ngơ ngác:
“Nãy có điện thoại là vì Duy Thanh nó chuẩn bị đưa vợ về quê ăn tết trung thu, gửi hai đứa nhỏ qua đây, chứ em có bảo nó mua gì cho em đâu.”
Quý Học Nhai xua tay: “Thế thôi, không liên quan gì tới em đâu.”
“Thật là không thể hiểu nổi.” Hàn Dung vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài.
“Nếu không có vấn đề gì khác thì các ông cứ xem xem xử lý thế nào.”
Lãnh đạo chần chừ nửa phút, cuối cùng vẫn phê chuẩn cho thư đi.
Ông cũng muốn xem xem hai món đồ nước ngoài này có gì thú vị mà Quý Duy Thanh phải đặt mua từ bên đó về.
Tống Thời Hạ hoàn toàn không biết sắp tới sẽ có bất ngờ gì.
Hiện giờ cô đã chuẩn bị xong nhân bánh, lòng đỏ trứng muốn, nhân hỗn hợp 5 thành phần, mứt táo, nhân hoa hồng, nhân kim sa trứng chảy và nhân hoa quả khác.
Thím Phùng qua xem, thấy thế mới trêu chọc:
“Cháu làm bánh gạo nếp thì nhân thịt, làm bánh trung thu lại có nhân trứng muối, toàn những thứ khác lạ, không biết sao cháu có thể nghĩ ra những loại bánh đặc biệt như thế nữa.”